*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lập tức, hắn ta vội vàng thu tay lại, hai chân chạm đất, linh khí bên ngoài thân ngưng hiện thành một vòng bảo vệ thật dày.
Tốc độ đạn cực bay đến nhanh, không đợi hắn ta rút trường kiếm ra ngăn cản, đã bắn lên vòng bảo vệ.
Chỉ nghe một tiếng “Phanh” vang lên, vòng bảo vệ nhất thời bị chấn động kịch liệt, giống như một hòn đá bị ném xuống mặt nước nổi lên từng gợn gợn sóng.
Quan sát ở cự ly gần, chỉ thấy đầu đạn kia đã đâm thủng gần một nửa vòng bảo vệ. Nếu uy lực mạnh hơn một chút chắc chắn sẽ đánh sập cả vòng bảo vệ này!
“Ám khí thật mạnh!” Thấy thế, trong mắt Hồng Dương hiện lên một tia kinh ngạc.
“Bằng!” Nhưng đúng lúc này, lại vang lên một tiếng súng nữa.
Đầu đạn gào thét bay qua, phát bắn vô cùng chính xác lên cùng một vị trí của viên đạn lúc nãy. Không hề trì hoãn gì thêm, hai đợt tấn công mạnh mẽ xảy đến liên tiếp làm vòng bảo vệ trên người Hồng Dương cuối cùng chịu không nổi đã sụp đổ.
Phập!
Viên đạn bắn xuyên qua vòng bảo hộ, viên sau đùn đẩy viên trước, bắn thẳng vào cánh tay của Hồng Dương, làm máu bắ n ra tung tóe.
Bị thương bởi loại súng này, dù Hồng Dương cực kỳ cứng rắn thì thân hình cũng liên tục lùi lại mấy bước, nhưng vẫn không phát ra một tiếng kêu đau đớn nào.
“Khốn nạn!”
Hắn ta cúi đầu nhìn cánh tay trái, ống tay áo đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, sắc mặt tức giận âm u đến cực điểm.
Từ khi trở thành Chấp Sự Áo Trắng cùng với việc thăng cấp lên Thánh Vực Cảnh, Hồng Dương đã không nhớ rõ lần mình bị thương chảy máu gần nhất là khi nào.
Nhưng hôm nay đối mặt với một chấp sự thực tập chỉ có tu vi cấp 9, lại có thể làm hắn đón nhận một kết quả hoàn toàn vượt ngoài dự tính!
Đối với hắn ta mà nói thì đây là một sự nhục nhã to lớn!!
“Cái này… Làm sao có thể như vậy được?”
“Hồng sư huynh bị thương rồi!”
Biến cố đột nhiên xảy ra làm toàn bộ người có mặt tại đây chấn động vô cùng.
Những đệ tử ngoại điện kia và mấy gã Chấp Sự Áo Trắng, đều là trưng ra vẻ mặt khó thể tin khi nhìn thấy cảnh tượng này. Hoàn toàn không ngờ Lâm Lăng lại ra tay tập kích Hồng Dương, chỉ dựa vào một thanh kim loại ngắn ngủn để làm ám khí, hơn nữa thanh kim loại ngắn ngủn ấy lại có thể đả thương Hồng Dương.
Võ giả cấp 9 lại đả thương cường giả Thánh Vực!
Vốn dĩ khoảng cách thực lực giữa hai người không có cách nào vượt qua, nhưng giờ đây một màn đi ngược với lẽ thường lại xảy ra trước mắt họ. Tình huống này, quả thực không thể tưởng tượng nổi!
“Lần này lớn chuyện thật rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Đào Linh khẽ thay đổi, trong đôi mắt đẹp dâng lên một tia suy ngẫm.
Chuyện này cũng không khỏi làm nàng có chút kinh ngạc, không thể tưởng được khả năng sử dụng súng của Lâm Lăng tốt như vậy.
Vỏn vẹn chỉ có hai phát có thể đả thương cao thủ Thánh vực. Mặc dù là như thế, nhưng tình huống trước mắt dường như đã trở nên không thể cứu vãn được nữa.
Bởi vì sự tình đã phát triển từ tranh chấp giữa đệ tử Điện Tông, thành tranh đấu giữa các chấp sự luôn rồi!
Hơn nữa tình huống này còn vô cùng nghiêm trọng!
“Khốn nạn, ngươi thật sự cho rằng có chỗ dựa vững chắc như Vệ Bình tiền bối, thì sẽ có tư cách kiêu ngạo trước mặt ta sao?!” Ánh mắt Hồng Dương căm