Nghe vậy, Lâm Lăng cũng khẽ cau mày.
Theo hắn thấy, lấy sức mạnh của Chấp Sự Đường thì võ tu nào cũng rất mạnh. Nếu muốn bắt thì tùy tiện phái ra vài chấp sự áo xanh hoặc là chấp sự áo tím hùng mạnh thì cũng không khó giải quyết mới đúng.
“Sư phụ của tên kia chính là trưởng lão hộ điện của Hắc Ám Điện Tông, quyền thế cực cao.” Hiển nhiên Đào Linh đã nhìn ra nghi ngờ trong lòng Lâm Lăng, nói thẳng: “Được lão che chở, đừng nói là bắt giữ, thành viên Chấp Sự Đường chúng ta còn rất khó nắm giữ hành tung của hắn.”
Lâm Lăng âm thầm gật đầu, xem như đã rõ nguyên nhân. Tuy Chấp Sự Đường có đặc quyền quản lý trật tự của Cửu Đại Điện Tông, nhưng quyền lực lớn đến mấy thì đôi khi cũng khó có thể đấu thắng bọn rắn độc địa phương.
“Bởi vì việc này ảnh hưởng rất lớn, trong Chấp Sự Đường đã hạ lệnh truy nã màu đỏ, nếu ai có thể bắt lấy người nọ hoặc là trực tiếp tử hình tại chỗ thì sẽ đạt được phần thưởng phong phú.”
Đào Linh tức giận bất bình mà nói: “Đáng tiếc thực lực của ta không cho phép, không thể lẻn vào đảo của Hắc Ám Điện Tông, nếu không chắc chắn sẽ lấy được phần thưởng này!”
Nghe thấy hai chữ ‘Phần thưởng’, Lâm Lăng lập tức lên tinh thần, hiển nhiên rất động lòng.
“Tên kia tên là gì, ngươi có thông tin có liên quan không?” Lâm Lăng lập tức dò hỏi.
“Địch Nghiêu.” Đào Linh trả lời theo bản năng, sau đó lập tức nhận ra, kinh ngạc nhìn Lâm Lăng: “Ngươi đột nhiên hỏi chuyện này làm gì?”
Môi Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, lại không phát ra tiếng động mà nói ra bốn chữ “Tử hình tại chỗ.”
Cái gì?!
Nhìn thấy động tác nhép môi của Lâm Lăng, Đào Linh lập tức trừng lớn đôi mắt lên vài phần, cảm xúc lập tức có chút trào dâng.
“Địch Nghiêu.” Lâm Lăng âm thầm gật đầu, im lặng ghi nhớ tên con mồi.
“Ngươi muốn đi bắt hắn?” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Lăng, Đào Linh lập tức đến gần và nhỏ giọng hỏi.
Bởi vì hai người đến quá gần nên thân thể khó tránh khỏi có chút cọ xát. Kiếp trước Lâm Lăng và Đào Linh là người hiện đại nên cũng không để ý chuyện này lắm, nhưng trong mắt những đệ tử ngoại điện Hỏa Vân Tông kia thì hình ảnh này có cảm giác vô cùng thân mật.
Đây cũng là nguyên nhân bắt đầu truyền ra tai tiếng ngày sau của hai người.
“Có phần thưởng thì đương nhiên phải bắt.” Lâm Lăng khẽ nhếch môi, hiển nhiên đã đưa ra quyết định.
Bởi vì hai bên đều là người xuyên việt, vì giữ bí mật nên lời nói của hắn cũng đổi thành tiếng phổ thông của kiếp trước. Hình như lâu quá không nghe thấy có người giao lưu bằng tiếng phổ thông, Đào Linh hơi giật mình, đầu óc lập tức không phản ứng kịp.
“Về sau, đây là ngôn ngữ bí mật của chúng ta.” Lâm Lăng chớp mắt về phía Đào Linh, trên mặt lộ ra một ý cười gian manh hiếm thấy.
“Không tồi, rất thông minh.” Đôi mắt Đào Linh sáng ngời, nhịn không được vươn tay ngọc ra, chụp lên vai Lâm Lăng, trông rất thân thiết.
Bị đối phương ‘Xàm xỡ’ như vậy, tất nhiên Lâm Lăng cũng không chút khách sáo mà duỗi tay đặt lên vai ngọc của Đào Linh.
“Này…”