*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Lăng hơi cảm khái một chút, sau đó đột nhiên đứng dậy, dựa theo tuyến đường trước đó mà trở về tháp Huyễn Minh của Hỏa Vân Tông lần nữa.
Chiến lực của sủng vật sát thủ át chủ bài Kinh Kha này đã được tăng lên, kế tiếp là chờ đợi thời cơ để lẻn vào Hắc Ám Điện Tông.
…
Đi đi về về một chuyến thì thời gian đã tới giữa trưa, nhưng đội ngũ phía trước tháp Huyễn Minh vẫn không ngắn lại bao nhiêu. Với độ dài này, muốn thí luyện xong toàn bộ thì phỏng chừng phải chờ đến trời tối mới kết thúc.
“Ta còn tưởng ngươi không trở lại.” Nhìn thấy Lâm Lăng xuất hiện, Đào Linh lập tức di đến, tò mò hỏi: “Có phải đến Chấp Pháp Điện hay không?”
“Ừ.” Lâm Lăng gật đầu, cũng không nói nhiều.
Đào Linh hơi cổ quái mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái, mặc dù hắn không nói rõ, nhưng nàng cũng đoán được một chút.
Mặt trời chói chang phơi cháy cả đầu, Lâm Lăng li3m đôi môi hơi khô khốc, hỏi thử: “Ngươi có bia không? Cho ta một két đi.”
Khóe miệng Đào Linh cong lên: “Đương nhiên là có, trước kia rút thăm trúng thưởng, luôn rút trúng mấy thứ mà ta không thích uống.”
“Đừng nói một két, ngươi muốn mười két cũng không có vấn đề gì.”
Nghe thế, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, hắn vốn chỉ tùy tiện hỏi một chút, nếu không có thì lấy một lon Coca, nhưng không ngờ trữ hàng của con bé này lại nhiều như vậy!
“Ngươi có bao nhiêu, ta muốn hết.” Lâm Lăng lập tức gấp không chờ nổi, hưng phấn nói.
Coca là đồ uống thời học sinh của hắn, mà bia là một cách gửi gắm tinh thần sau khi hắn trưởng thành. Tuy uống rượu bia không có lợi cho sức khỏe, nhưng lấy thể chất cường tráng hiện tại của Lâm Lăng, chút cồn đó hoàn toàn không tạo thành ảnh hưởng gì với hắn.
“Ngươi muốn hết?”
Đôi mắt xinh đẹp của Đào Linh lập tức sáng lên lấp lánh, nhìn chằm chằm vào khách hàng lớn là Lâm Lăng. Nhưng rất nhanh, trong mắt nàng lại hiện lên chút nghi ngờ.
Lâm Lăng gật đầu cười khẽ: “Thế nào, không tin tửu lượng của ta à?”
Cái miệng nhỏ hồng của Đào Linh hơi nhếch lên: “Ta sợ ngươi không lấy ra được nhiều tiền như vậy.”
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Lăng nao nao, lúc này mới nhớ tới lon Coca trước đó tốn hết một ngàn viên đá Linh Dương của hắn, chỉ sợ giá bia cũng không phải là rẻ.
“Giá bao nhiêu?” Lâm Lăng đành căng da đầu mà dò hỏi một tiếng.
“Chỗ ta có tất cả mười ba két, bán giá sỉ cho ngươi, một két một vạn viên đá Linh Dương.” Đào Linh cười hì hì, bẻ ngón tay mảnh khảnh của mình ra mà mà tính tiền.
“Mười ba két chính là mười ba vạn.”
Vừa nghe lời này, Lâm Lăng nhịn không được mà hít một hơi thật sâu.
“Ngươi không cảm thấy quá đắt à?” Lâm Lăng nhíu mày, hỏi: “Ở thế giới trước kia của chúng ta, giá một két bia tối