Phương Đồng nhún vai, “Tớ cũng không biết đặt thế nào cho hay, nhưng chỉ là một cái nhũ danh thôi mà, | tớ cảm thấy không cần phải phức tạp đến vậy, nếu là con gái thì gọi là An An, con trai thì Nhạc Nhạc hoặc Đông Đông, cũng hay mà.”
Vu Hiểu Huyên cười phá lên, “Phương Đông, bây giờ tớ đã tin cậu không biết đặt tên rồi. An An còn nghe được, chứ Nhạc Nhạc và Đông Đông là cái quỷ gì thế? Con của Thanh Lan và ngài Phó chắc chắn là một đứa trẻ tài sắc vẹn toàn, thế mà lại có nhũ danh thủ tục như thế. Sau này, Cậu Phó mà khóc, cậu có chịu trách nhiệm dỗ dành không?”
Phương Đông và Vu Hiểu Huyên đều nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Lan, “Cậu nên về hỏi ngài Phó đi.”
Thẩm Thanh Lan nhếch môi, có vẻ như đây là cách tốt nhất.
Hôm nay Thẩm Thanh Lan không định ra ngoài, nhưng Phó Hoành Dật nói cô đã lâu không ra ngoài chơi với bạn bè, cho nên dặn tài xế lái xe đưa cô đưa đi.
Lúc này Phó Hoành Dật đang đọc sách trong phòng khách. Phó lão gia từ nhà họ Thẩm trở về, không thấy Thẩm Thanh Lan đầu, bèn hỏi: “Khi nào Thanh Lan mới về?
Phó Hoành Dật lắc đầu, “Cháu không hỏi, cứ để cô ấy đi chơi với bạn bè thoải mái đi. Gần đây cô ấy cứ quanh quẩn bên cạnh cháu, cả ngày ở nhà mãi cũng không tốt.” Ngay cả bút vẽ cô cũng không đụng tới. Mỗi ngày, ngoại trừ chăm sóc anh, thì đều đọc sách và đi ngủ cùng anh.
“Thôi đừng vội gọi con bé về, cứ để nó thư giãn một chút đi. Lần này cháu có thể bình an trở về, may mà nhờ có Thanh Lan.” Phó lão gia biết cô không những đi tìm mà còn cõng Phó Hoành Dật về, trong lòng vừa cảm động lại vừa lo lắng không thôi. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, đúng là muốn mạng của ông mà.
“Nhưng lần này cháu bị thương, chưa chắc là chuyện xấu.” Phó lão gia nói, hôm đó vì chuyện của Phó Hoành Dật, ông đã gọi điện thoại cho lãnh đạo cấp trên, lãnh đạo hy vọng anh có thể ở lại bộ đội tiên phong, cho dù không trực tiếp thực hiện nhiệm vụ, vẫn có thể tiếp tục làm huấn luyện viên, huấn luyện học viên mới. Hơn nữa, anh cũng biết rất nhiều bí mật không nên biết, nếu điều anh đi, thì lãnh đạo cũng không yên tâm.
Cấp trên trình bày rất nhiều lý do và khuyên nhủ Phó lão gia, nhưng cuối cùng vẫn bị ông cụ thuyết phục, đành điểu Phó Hoành Dật về.
Mặc dù Phó Hoành Dật bị thương nhưng cấp trên vẫn không muốn thả người. Nếu anh không bị thương, mà muốn rời khỏi bộ đội tiên phong cũng không phải là chuyện dễ.
“Vâng, tái ông mất ngựa, cũng không chắc là không phải phúc.” Phó Hoành Dật bình thản nói.
“Phía trên vẫn đang điều tra nội gián?” Phó lão gia hỏi.
Phó Hoành Dật gật đầu, “Cho đến bây giờ vẫn chưa tìm ra.”
“Cháu có nghi ngờ ai không?”
Phó Hoành Dật cười, “Ông nội, nếu như cháu nghi ngờ ai thì ông nghĩ cháu sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi ở đây sao?”
Phó lão gia thấy cũng đúng, vì nhiệm vụ lần này mà cấp dưới của Phó Hoành Dật hy sinh, người đó chính là anh em vào sinh ra tử cùng anh nhiều năm. Còn một người thì bị thương nặng đang nằm trong bệnh viện, e là đời này phải sống cuộc sống người thực vật, nếu nói về nóng lòng, thì anh chính là người muốn tìm ra tên nội gián đó đầu tiên.
Phó lão gia vỗ vai anh, “Được rồi, không cần nghĩ nhiều về chuyện này.”
“Ông nội, cháu biết rồi. Bây giờ, Thanh Lan và đứa bé trong bụng cô ấy mới là điều quan trọng với cháu nhất.”
Thấy Phó Hoành Dật hiểu chuyện như vậy, Phó lão gia cũng không nói nữa.
Hai ông cháu đang nói chuyện thì Thẩm Thanh Lan trở về.
“Ông nội, cháu về rồi.”
Phó lão gia cười ha ha, “Sao cháu về nhanh vậy, không chơi với bạn bè thêm chút nữa sao?”
Thẩm Thanh Lan mỉm cười, “Hai người họ vẫn còn nói chuyện với nhau, cháu thấy mệt nên về trước.” Thật ra là cô không yên tâm về Phó Hoành Dật.
“Cháu đã ăn chưa?” Phó lão gia hỏi, sợ Thẩm Thanh Lan chưa ăn gì.
“Cháu ăn rồi, cháu ăn cơm với bạn xong rồi mới về.”
Phó lão gia nghe vậy thì yên tâm hơn.
Vì Phó Hoành Dật bị thương, cử động không tiện, cho nên phòng ngủ của Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật được chuyển xuống tầng một. Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, cô tắm xong, lúc đi ra thấy anh đang cầm máy sấy tóc chờ sẵn, cổ dời ghế đến trước mặt anh, để anh sấy tóc cho mình.
Đầu ngón tay của Phó Hoành Dật dịu dàng xuyên qua làn tóc khiến cô cảm thấy buồn ngủ.
Chờ Phó Hoành Dật sấy khô tóc, thấy dáng vẻ lim dim buồn ngủ của cô, anh cưng chiều cười một tiếng, vỗ vào mặt cô, “Lên giường ngủ đi em.”
Thẩm Thanh Lan leo lên giường, bỗng nhiên nhìn anh, cô hỏi: “ Phó Hoành Dật, anh nói xem sau khi con của chúng ta ra đời nên đặt nhũ danh là gì mới hay?”
Phó Hoành Dật nghe vậy thì nghiêm túc suy nghĩ, “Con gái thì gọi là Đường Đường.”
Thẩm Thanh Lan đợi một hồi, vẫn không thấy anh nói tiếp, “Còn con trai thì sao?”
Phó Hoành Dật tùy tiện nói, “Con trai thì gọi gì cũng được, không phải người xưa đã nói trẻ con đặt tên xấu mới dễ nuối sao?”
Thẩm Thanh Lan:… Con trai, không phải mẹ không giúp con, mà là ba của con trọng nữ khinh nam!
Thẩm Thanh Lan có thể đoán được cuộc sống sau này của con cô sẽ “bi thảm” cỡ nào. Cô cảm thấy tư tưởng trọng nữ khinh nam của ngài Phó đúng là hơi nghiêm trọng, nên nghiêm túc nói: “Phó Hoành Dật, em cảm thấy chúng ta cần nói chuyện.”
Phó Hoành Dật nhìn cô, “Ừm, nói chuyện gì?”
“Con trai và con gái đều giống nhau, đều bình đẳng. Anh không thể vì thích con gái mà không quan tâm đến con trai được.”
Phó Hoành Dật tỏ ra khó hiểu, “Anh đâu có.” Con còn chưa sinh ra, cho dù muốn thương con gái cũng phải có đối tượng chứ.
Thẩm Thanh Lan nhấn mạnh, “Thế sao vừa rồi em hỏi đặt nhũ danh cho con, anh chỉ đặt cho con gái, còn con trai thì tùy tiện, còn nói cái gì mà đặt tên xấu mới dễ nuôi.”
Phó Hoành Dật sờ sờ mũi, “Con trai thì không thể nuôi yếu ớt như vậy, tục ngữ nói phải chịu đòn roi thì mới có con trai ngoan, cho nên phải nghiêm khắc với con trai hơn.”
Thẩm Thanh Lan bất lực xua tay, không muốn nói chuyện nữa, chỉ xuống giường dìu Phở Hoành Dật nằm lên giường, rồi xoa bóp hai chân cho anh. Eden nói, phải thường xuyên xoa bóp thì chân của anh mới mau hồi phục được.
Mười lăm phút sau, Phó Hoành Dật cản Thẩm Thanh Lan, “Hôm nay tới đây thôi.”
Thẩm Thanh Lan nhìn anh, “Em không mệt.”
Phó Hoành Dật cầm tay cô, không cho cô tiếp tục, “Nhưng anh xót.” Anh cưới vợ là vì yêu, chứ không phải cưới về để vợ hầu hạ mình, hơn nữa bây giờ cô còn đang mang thai.
Anh vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Lại đây.”
Thẩm Thanh Lan bất đắc dĩ, đành phải chui vào chăn, dựa vào lòng Phó Hoành Dật. Anh cầm một cuốn truyện cổ tích, từ khi xuất viện, anh vô cùng thích đọc truyện cổ tích trước khi ngủ. Mỗi khi trời tối sẽ đọc cho cô nghe, nói là dưỡng thai, nhưng mỗi câu chuyện đều là những chuyện mà bé gái thích nghe, tấm tự hy vọng có con gái đúng là thể hiện cực kỳ rõ ràng.
Giọng Phó Hoành Dật rất ấm áp, có tác dụng thôi miên, Thẩm Thanh Lan thiếp đi rất nhanh. Anh nhìn gương mặt say sưa ngủ của cô, rồi đưa tay đặt lên bụng cô, sau đó cũng dần nhắm mắt ngủ.
Mặc dù cấp trên vẫn đang điều tra, nhưng cho đến nay vẫn không tra được bất cứ tin tức nào, mọi chuyện cũng vì vậy dần lắng xuống. Eden đã đến thủ đô, chuẩn bị tiến hành phẫu thuật chân lần thứ hai cho Phó Hoành Dật.
***
Thành phố Sydney.
Triệu Giai Khanh nói về nước mấy ngày, nhưng lần này đi mất mười ngày, ngoại trừ mấy ngày đầu còn gọi điện thoại cho Nhan Tịch thì càng về sau càng ít liên lạc, chỉ nói là có việc bận, nên cô hơi lo cho mẹ mình.
“Nhan Tịch, cẩn thận.” Có người la lớn, Nhan Tịch chưa kịp phản ứng, đã bị người ôm vào lòng, sau đó ngã xuống đất, một chiếc xe chạy qua trước mặt, chủ xe còn hạ cửa sổ xe xuống mắng. Lúc này cô mới phát hiện mình vừa thất thần mà vượt đèn đỏ.
“Nhan Tịch, em không sao chứ?” Tưởng Triết Hàm quan tâm hỏi, đỡ cô đứng dậy.
Nhan Tịch nhìn bàn tay Tưởng Triết Hàm đặt trên vai mình, sắc mặt tái nhợt, lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn Tưởng Triết Hàm, “Anh làm gì vậy?”
Tưởng Triết Hàm khựng lại, sững sờ nhìn cô, dường như chưa hiểu được lời cô nói.
Nhan Tịch cũng biết mình phản ứng quá gay gắt. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại như thế, nhưng khi nhìn thấy Tưởng Triết Hàm đặt tay trên vai cổ thì trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ mãnh liệt. Thấy biểu cảm của anh, cố vô cùng xấu hổ.
“Xin lỗi, vừa rồi tôi phản ứng gay gắt quá.” Nhan Tịch lúng túng nói.
Tưởng Triết Hàm hoàn hồn, mỉm cười, “Không có gì, em không sao chứ?”
Biết anh hỏi đến chuyện vừa rồi cô mất hồn mất vía suýt nữa bị xe đụng, Nhan Tịch lắc đầu, “Tôi không sao, cám ơn anh.”
“Nếu cậu muốn cảm ơn anh thì mời anh ăn cơm đi.”
Nhan Tịch thấy lát nữa mình không bận gì, bèn gật đầu, “Được, anh chọn nhà hàng đi.”
“Vậy đi xe của anh đi.” Tưởng Triết Hàm chỉ chiếc xe cách đó không xa, Nhan Tịch mới phát hiện hôm nay anh lái xe tới đây.
Tưởng Triết Hàm dẫn cô đến một nhà hàng gần đó, “Anh và bạn đã từng đến nhà hàng này rồi rồi, đồ ăn cũng rất ngon, anh nghĩ em sẽ thích.”
Nhan Tịch cười tủm tỉm, “Chỉ cần ngon là tôi thích.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, trong mắt Tưởng Triết Hàm đầy ý cười, “Gần đây anh cũng không hay lên trường, lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Cuối tuần này anh đang định đi xem phim, em có thời gian không?”
Nhan Tịch đang gửi tin nhắn cho dì giúp việc người Philippines ở nhà, dặn với dì không cần chuẩn bị cơm cho mình, nghe Tưởng Triết Hàm hỏi, thì vô thức trả lời: “Xin lỗi, cuối tuần này tôi bận rồi.”
“Nhan Tịch, em ghét anh đến vậy sao?” Ánh mắt Tưởng Triết Hàm tối lại. Anh mới mười lần thì cô chỉ đồng ý một lần. Anh không thăm dò nữa mà hỏi thẳng.