Lúc Triệu Giai Khanh tới chỗ hẹn, Tần Nghiên đã ngồi ở đó rồi.
Bà ta mặc sườn xám, nhìn bề ngoài, bà ta là một người phụ nữ không đến năm mươi tuổi.
Còn Triệu Giai Khanh, bởi vì chuyện của Nhan Tịch nên bà mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Rõ ràng là kém Tần Nghiên vài tuổi, nhưng bề ngoài lại trông hơn tuổi bà ta rõ rệt.
Bà ngồi xuống đối diện Tần Nghiên, “Tôi đã tới rồi, cô muốn nói gì với tôi?”
Triệu Giai Khanh đi thẳng vào vấn đề.
Tần Nghiên cười cười, “Tôi gọi cho cô một ly cà phê, chúng ta từ từ nói.”
“Tần Nghiên, có gì thì nói thẳng ra đi, chúng ta chưa thân đến mức có thể ngồi uống cà phê với nhau.”
Tần Nghiên uống một ngụm cây cà phê, thong thả nói: “Vội gì chứ, những chuyện nên nói tôi sẽ nói.
Chúng ta quen biết nhau cũng hơn hai mươi năm rồi, lần đầu tôi thấy cô là trong hôn lễ của cô và An Bang.
Khi đó, cô là thiên kim nhà họ Triệu, An Bang là cháu trai trưởng nhà họ An, ai cũng nói hai người là trời đất tạo nên một đôi.
Còn tôi, tôi chỉ có thể đứng trong góc nhìn hai người nhận lời chúc phúc của mọi người.
Cô biết tâm trạng lúc đó của tôi như thế nào không?”
Triệu Giai Khanh nhìn Tần Nghiên, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tần Nghiên cười, tiếp tục nói: “Tôi biết cô hận tôi, giống như tôi hận cô vậy.
Trước đây, cô hận tôi lấy mất trái tim của An Bang, còn tôi hận cổ đoạt thân thể của An Bang và danh phận thiếu phu nhân nhà họ Nhan.
Hơn hai mươi năm, chúng ta đều vây quanh một người đàn ông.
Bây giờ, chuyện của hai mươi năm trước lặp lại lần nữa.
Có điều, lần này người có danh phận phu nhân nhà họ Nhan là tôi.”
Vẻ mặt Triệu Giai Khanh rất khó coi, “Bây giờ, Nhan An Bang đã là của cô, cô còn nói chuyện này làm gì? Nếu cô tìm tôi để ôn lại kỷ niệm xưa thì xin lỗi, tôi rất bận.”
Triệu Giai Khanh đứng lên muốn đi.
Tần Nghiên bỗng nhiên bày ra vẻ cầu xin, “Tôi tới đây cầu xin cô rút đơn kiện.
Ngày hôm đó, An Bang ra tay là anh ấy không đúng.
Nhưng mà, một ngày làm vợ chồng, tình nghĩa trăm năm.
Huống hồ, hai người làm vợ chồng mấy chục năm, lại còn có hai đứa con.
Cô hãy nể mặt Nhan Tịch và Thịnh Vũ, đừng ép cha của bọn nhỏ quá.”
Tần Nghiên đột ngột thay đổi cách nói chuyện khiến cho Triệu Giai Khanh không phản ứng kịp, “Tần Nghiên, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Triệu Giai Khanh, tôi biết cô hận tôi, cô nghĩ tôi phá hoại tình cảm vợ chồng giữa cô và An Bang.
Nhưng sau khi hai người ly hôn thì tôi và An Bang mới thật sự ở bên nhau.
Trước đó, tôi và anh ấy không có bất cứ quan hệ không đúng đắn nào.
Tôi xin dùng tính mạng của mình thể! Tôi cầu xin cô nể mặt quá khứ và bọn trẻ mà buông tha cho An Bang.
Nếu cô kiện anh ấy, thì sự nghiệp của anh ấy sẽ hoàn toàn bị hủy hoại mất.”
Tần Nghiên đau khổ cầu xin.
Khuôn mặt Triệu Giai Khanh sầm xuống, lạnh lùng nhìn Tần Nghiên, “Nếu Nhan An Bang dám ra tay thì nên đoán trước được hậu quả.
Dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng không thay đổi được chuyện này.”
Ánh mắt của Tần Nghiên rơi vào phía sau Triệu Giai Khanh, trong mắt bà ta lóe sáng, bỗng nhiên nắm cánh tay của Triệu Giai Khanh, rồi quỳ xuống, “Triệu Giai Khanh, tôi cầu xin cô buông tha cho An Bang.
Chỉ cần có đồng ý buông tha An Bang, cổ bảo tôi làm gì cũng được.
Dù cố bảo tôi rời khỏi anh ấy, cả đời không được gặp anh ấy, thì tôi cũng đồng ý.”
Triệu Giai Khanh muốn giật tay ra nhưng Tần Nghiên nắm quá chặt, “Tần Nghiên, cô buông tay tôi ra! Cô làm cái gì vậy?”
Tần Nghiên chẳng những không buông mà còn tỏ ra đau khổ cầu xin: “Triệu Giai Khanh, tôi cầu xin cô, tôi trả An Bang lại cho cô, lập tức trả lại cho cô, cô rút đơn kiện được không?”
Không đợi Triệu Giai Khanh có hành động gì, Nhan An Bang chợt xuất hiện kéo Tần Nghiên lên, “Nghiên Nghiên, em làm gì vậy? Cô ta muốn kiện thì kiện đi, cùng lắm là ngồi tù, anh không sợ.”
Tần Nghiên đau khổ nói: “Không được, An Bang, anh không thể ngồi tù, anh cố gắng biết bao nhiêu năm mới có được vị trí như ngày hôm nay, sao có thể dễ dàng từ bỏ được.
Em không thể để anh vì chuyện này mà hủy hoại tương lai của mình.”
Tần Nghiên lại muốn cầu xin Triệu Giai Khanh, Nhan An Bang giữ bà ta lại, trừng Triệu Giai Khanh, “Bà muốn kiện thì kiện đi, những chuyện tôi đã làm, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận.”
Triệu Giai Khanh mở to mắt nhìn chằm chằm Nhan An Bang, “Nhan Tịch là con gái ruột của ông, vậy mà ông nói không hối hận.
Nhan An Bang, ông giỏi lắm, chúng ta cứ chờ gặp nhau trên tòa đi.”
Triệu Giai Khanh cầm túi xách bỏ đi, Nhan An Bang nhìn về phía Tần Nghiên, vẻ mặt khó coi, “Anh đã nói chuyện này không liên quan đến em, cứ giao cho anh xử lý.
Bây giờ em còn tìm cô ta làm gì?”
Tần Nghiên uất ức nói: “Em chỉ muốn cô ta rút đơn kiện thôi mà.
Anh cố gắng nhiều năm mới có ngày hôm nay, em không nỡ nhìn Triệu Giai Khanh phá hỏng.
Hơn nữa, nói đến cùng thì chuyện này cũng do em mà ra.
Nếu em không trở về, thì tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Anh và cô ta còn là vợ chồng, hai người vẫn là một gia đình hạnh phúc.
Tất cả đều do em, An Bang, em có lỗi với anh.”
Nghe Tần Nghiên khóc lóc, chút bất mãn vì bà ta tự làm theo ý mình của Nhan An Bang lập tức biến mất sạch sẽ.
Ông ta ôm Tần Nghiên dỗ dành, “Anh biết em muốn tốt cho anh, nhưng sau này em đừng nói sẽ rời xa anh nữa.
Anh không muốn nghe, cũng không nguyện ý nghe.
Khó khăn lắm chúng ta mới ở bên nhau, anh không muốn xa em.
Anh già rồi, không chịu nổi giày vò nữa đâu.”
“An Bang, em cũng không muốn xa anh.
Có điều, chúng ta phải làm gì bây giờ? Triệu Giai Khanh muốn kiện anh, em…”
“Được rồi được rồi, đừng nói chuyện này nữa.”
Nhan An Bang nói.
Tần Nghiên úp mặt vào lồng ngực ông ta, nền ông ta không thấy nụ cười tràn đầy ác ý trên mặt bà ta.
Triệu Giai Khanh biết mình bị Tần Nghiện tính kế, chỉ trách bà quá quan tâm đến Nhan Tịch, chỉ cần chuyện có liên quan đến con bé, bà liền không thể ngồi yên được.
Tại sao Tần Nghiên phải làm vậy? Chẳng lẽ là vì để Nhan An Bang càng thêm hiểu lầm bà, đề phòng bà và Nhan An Bang gương vỡ lại lành? Triệu Giai Khanh không nghĩ ra, nhưng lại nhanh chóng biết được ý đồ của Tần Nghiên khi bà ta cố ý làm vậy.
Đêm hôm đó, trên mạng có một bài viết nói bóng nói gió chỉ trích Triệu Giai Khanh bám người không buông.
Kiện chồng trước ra tòa, buộc vợ của chồng trước quỳ xuống xin lỗi, sỉ nhục nhân cách vợ của chồng trước.
Hình ảnh đính kèm chính là cái cảnh ở quán cà phê.
Lúc thấy bài viết này, Triệu Giai Khanh liền hiểu ý đồ của Tần Nghiên.
Bà nhìn những bình luận nghiêng về phía Tần Nghiên, có đánh chết bà cũng không tin đó không phải là những kẻ do Tần Nghiên thuê.
Nhà họ Nhan.
Tần Nghiên đưa máy tính bảng cho Nhan An Bang xem, “An Bang, anh xem, dư luận đang hướng về phía anh.”
Nhan An Bang đọc lướt qua tin tức, “Em thuê người viết?”
Vẻ mặt Tần Nghiên cứng đờ, “Là em, nhưng em làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh.
Nếu anh tức giận, thì em lập tức cho người xóa bài.”
Nhan An Bang xua tay, “Thôi, cứ để vậy đi.”
Trong lòng ông ta không muốn bởi vì Triệu Giai Khanh mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.
Mặc dù ông ta không tán thành cách làm của Tần Nghiên, nhưng vẫn có thể mắt nhắm mắt mới cho qua.
Triệu Giai Khanh ném điện thoại qua một bên, cười lạnh một tiếng, cho rằng bà sẽ sợ sao.
Sáng sớm hôm sau, luật sư của Triệu Giai Khanh gửi đơn kiện Nhan An Bang lên toà án.
Thẩm Thanh Lan đọc tin tức về hai vợ chồng Nhan An Bang ở Nam Thành thì rất lo cho Nhân Tịch, ngay cả khi màu ở đầu bút nhỏ giọt xuống tranh cũng không hay.
Phó Hoành Dật đẩy xe lăn đi tới, “Em đang lo lắng chuyện của Nhan Tịch hả?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, “Không biết em ấy thế nào rồi?”
“Nếu đã lo lắng, thì sao không gọi điện thoại cho em ấy?”
Thẩm Thanh Lan cầm bút lên, nhíu mày nhìn bức tranh đã hỏng, “Em không muốn can dự quá nhiều vào cuộc sống của Nhan Tịch.
Hoành Dật, em sợ.”
Phó Hoành bật cười khẽ, “Thanh Lan, thế này không giống em chút nào.”
Thẩm Thanh Lan thở dài nhìn bụng mình, “Chắc là do trong bụng em có thêm một quả bóng.”
Phó Hoành Dật cũng nhìn bụng cô, khuôn mặt như có điều suy nghĩ, “Xem ra, trong bụng em là con gái, chỉ có mang thai con gái đa sầu đa cảm như thế.”
Thẩm Thanh Lan nhìn thoáng qua ngài Phó chỉ muốn có con gái, rồi yên lặng bỏ bút xuống, “Em mệt, em muốn đi nghỉ.”
Phó Hoành bật cười dịu dàng, “Ừ, đi đi.”
Ngủ cũng tốt, ngủ sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa.
Thẩm Thanh Lan ngủ một giấc thật dài, từ giữa trưa cho đến khi mặt trời lặn về hướng tây.
Nếu không phải Phó Hoành Dệt sợ ban đêm cô ngủ không được nên mới gọi cô dậy thì cô sẽ còn tiếp tục ngủ.
“Mấy giờ rồi?”
Thẩm Thanh Lan hỏi.
Phó Hoành Dật trả lời, Thẩm Thanh Lan vươn người một cái, cả người lười biếng như một nàng mèo.
Trong mắt Phó Hoành Dật tràn đầy ý cười, “Dậy đi, tới giờ ăn cơm chiều rồi.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, dứt khoát rời giường.
Đang ăn cơm chiều, chuông cửa vang lên, dì Triệu ra mở cửa.
Thấy người đến, vẻ mặt dì Triệu trở nên khó coi.
Phó lão gia buồng đũa xuống, lạnh nhạt nói: “Thanh Lan, ông ăn no rồi, cháu và Hoành Dật cứ ăn đi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Lan cũng nhạt đi, cô chào người vừa đến một tiếng: “Thím hai.”
Lư Nhã Cẩm rất xấu hổ, bà ta biết nhà họ Phó không muốn nhìn thấy mình.
Nếu có thể, bà ta cũng không muốn đến nhà họ Phó.
Nhưng không còn cách nào khác, hôm nay bà ta có lý do không thể không đến.