*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Annie hơi trầm ngâm, “Tôi chỉ hy vọng anh đừng làm ra chuyện gì khiến mình hối hận thôi.”
Cô ta dám chắc rằng nếu Đỗ Nam thật sự làm vậy thì Ôn Hề Dao nhất định sẽ rất hận hắn.
Trước đó, cô cũng từng nghe tin nhà họ Ôn vô duyên vô cớ chèn ép doanh nghiệp Đỗ Thị.
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng nghĩ qua cũng biết chắc chắn là có liên quan đến Đỗ Nam.
Đỗ Nam đặt một ly rượu xuống trước mặt Annie, “Đừng nói nữa, uống rượu với anh đi.”
Annie không nói gì nữa, cầm ly rượu lên uống một hớp, “Thật ra chúng ta đều là người đáng thương.
Anh thất tình, tôi cũng thất tình.
Tôi cũng thích một người, nhưng mà người đó lại không thích tôi.
Tôi đeo đuổi anh ấy rất lâu, rất lâu rồi nhưng ngay cả một cái liếc mắt anh ấy cũng không muốn cho tôi.”
Annie cũng rất đau buồn.
Eden giống như một thanh sắt, cho dù cô có dùng cách gì cũng không thể làm trái tim anh ấy rung động.
Thậm chí ngay cả mỹ nhân kể mà cô cũng đã sử dụng, nhưng Eden nhìn thấy cơ thể cô mà vẫn không có phản ứng gì, khiến cô có cảm giác thất bại chưa từng có.
Đỗ Nam quay sang nhìn cô, “Trên đời này còn có người đàn ông nào mà Annie không giải quyết được nữa sao?”
Annie hừ khẽ, “Lạ lắm sao? Tôi cũng đâu phải nhân dân tệ mà ai gặp cũng yêu thích? Mà dù có là nhân dân tệ thì cũng có người coi tiền là rác mà.”
Nói xong, cô liền phun hai cái, làm gì có ai tự nói mình là các chứ? Đầu mình đúng là bị úng nước mà.
“Kiểu đàn ông thế nào mà lại khó đối phó như vậy?”
Đỗ Nam tò mò, không kiềm lòng được hỏi.
Annie cười khổ, “Là một bác sĩ bình thường thôi nhưng lòng dạ rất sắc đá.
Tôi đã dùng rất nhiều cách nhưng vẫn vô dụng, vì vậy tôi có thể hiểu rất tâm trạng của anh.
Thông cảm thì thông cảm, nhưng Đỗ Nam à, Hề Dao là bạn thân nhất của tôi, anh cũng là bạn của tôi, cho nên tôi vẫn muốn nói câu này.
Bây giờ Hề Dao thật sự rất yêu người đàn ông kia, hơn nữa họ còn sắp kết hôn.
Anh đã không còn cơ hội nào nữa rồi, vì vậy hãy từ bỏ đi.
Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, cho dù chỉ có một Ôn Hề Dao nhưng vẫn còn người phụ nữ khác có thể làm anh rung động mà.
Bây giờ cô ấy chưa xuất hiện nhưng không có nghĩa là sau này cũng không xuất hiện.
Rồi anh sẽ gặp được một người thích hợp với anh thôi.”
“Vậy còn em, nếu người em thích vẫn không thích em thì em sẽ từ bỏ sao?”
Đỗ Nam hỏi ngược lại.
Annie im lặng một lúc, câu hỏi này rất sắc bén, cô chưa từng nghĩ tới.
Đỗ Nam tiếp tục hỏi, “Nếu như người em yêu yêu người khác và muốn kết hôn với người đó, em sẽ làm thế nào?”
Ánh mắt Annie hơi dao động.
Cô không thể nào tưởng tượng tới chuyện Eden yêu và muốn kết hôn với người đó được, chỉ cần nghĩ tới đã thấy cực kỳ đau lòng.
Cô nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu có người phụ nữ nào dám giành đàn ông với tôi thì tôi nhất định sẽ không buông tha cho người phụ nữ đó.
Tôi phải cho cô ta biết đàn ông của tôi không dễ cướp vậy đâu.
Còn nếu anh ấy dám kết hôn với người khác tôi nhất định sẽ đi cướp vệ.”
“Annie, chúng ta là cùng một loại người.”
Đỗ Nam kết luận.
Annie lúng túng, “Gì chứ? Đỗ Nam, vừa rồi tôi chỉ nói lung tung thôi, anh tuyệt đối đừng cho là thật nhé.”
Nếu Đỗ Nam thật sự chạy tới lễ cưới cướp dâu thì cô sẽ không còn mặt mũi nào gặp ôn Hề Dao nữa.
Nghĩ vậy, Annie lại tiếp tục khuyên, “Đỗ Nam, tình huống của tôi với anh không giống nhau.
Người đàn ông tôi thích vẫn còn độc thân, hơn nữa cũng không thích ai, nhưng anh thì khác, Hề Dao đã có chồng sắp cưới rồi.”
“Là tôi quen biết Hề Dao trước mà.
Tôi đã ở bên cạnh cô ấy hơn hai mươi năm, Thẩm Quân Dục kia mới là kẻ thứ ba.”
Mặt mày Đỗ Nam vô cùng u ám.
Trong lòng Annie hối hận không thôi, sao mình lại nhắc tới chủ đề này chứ.
Bây giờ thì tiêu rồi, chuyện vốn đang êm đẹp lại bị vài ba câu nói của mình làm rối lên.
Chẳng lẽ Đỗ Nam muốn cướp dâu thật sao.
“Đỗ Nam, anh hãy nghe tôi nói này, từ xưa đến nay, tình yêu chẳng có thứ tự trước sau gì cả.
Anh ở bên cạnh Hề Dao hai mươi mấy năm nhưng không thể khiến cô ấy động lòng, chẳng phải chứng tỏ anh và Hề Dao không có duyên phận sao? Nếu Hề Dao có chút tình cảm nào với anh thì hai người đã không đi đến bước này rồi.”
Đỗ Nam ngạc nhiên nhìn Annie, “Cổ nói Hề Dao thật sự không hề thích tôi chút nào sao?”
Annie gật đầu thật mạnh, “Đúng vậy, Hề Dao hoàn toàn không thích anh chút nào cả, ngay cả hảo cảm cũng không có.
Từ trước tới nay, cô ấy chỉ xem anh là bạn thôi.”
Để xóa bỏ ý nghĩ trong đầu hắn, cô đã thuật hết những lời Hề Dao từng nói cho Đỗ Nam nghe.
Vẻ mặt hắn khó dò, không thể nhìn ra tâm tình trong ánh mắt.
Cô vỗ vỗ vai hắn, “Thật ra anh rất tốt, chỉ không phải là gu của Hề Dao thôi.
Sau này anh nhất định sẽ gặp được người mình thích mà.
Đừng nản lòng.”
Có thể sao? Đỗ Nam tự hỏi.
Ha ha, không bao giờ nữa rồi.
Đỗ Nam không trả lời mà chỉ rót rượu vào chiếc ly của Annie, “Đã gặp nhau thì uống với tôi một trận đi.”
Annie cẩn thận quan sát hắn nhưng không biết hắn đã thật sự hiểu ra hay chỉ là không muốn nói tiếp.
Hậu quả của việc hai người thất tình uống rượu với nhau chính là cả hai đều say.
Nhưng tính ra đầu óc của Đỗ Nam vẫn còn tỉnh táo.
Annie thì kéo tay áo Đỗ Nam, đôi mắt ngân ngấn lệ ngẩn ngơ nhìn hắn, lẩm bẩm, “Eden, sao anh lại không thích em? Chẳng lẽ em chưa đủ tốt với anh sao? Em chưa bao giờ thích ai như vậy, thậm chí còn bỏ hết thể diện để theo đuổi anh.
Anh có biết em đã phải lấy ra bao nhiêu can đảm không?”
Đỗ Nam quen biết Annie đã nhiều năm, ấn tượng về Annie chính là một cô gái đa tình, đôi bạn trai như thay áo.
Có một thời gian, hắn cực kỳ không thích ôn Hề Dạo chơi với Annie, vì không muốn cô ta gây ảnh hưởng xấu đến Ôn Hề Dao.
Nhưng Ôn Hề Dao không bị cô ta ảnh hưởng, hơn nữa còn chẳng hề nghe lời Đỗ Nam.
Dần dà, hắn cũng không muốn nói nữa.
Hôm nay thấy dáng vẻ này của Annie, trong lòng hắn bỗng có cảm giác cùng chung cảnh ngộ.
Annie lấy điện thoại ra định gọi cho Eden, nhưng lại cực kỳ chóng mặt, chẳng còn thấy được số điện thoại đâu cả.
Thế là cô ta đưa điện thoại cho Đỗ Nam, “Đỗ Nam, anh gọi giúp tôi đi.”
Đỗ Nam sửng sốt, “Annie, cô say rồi.”
Annie lắc đầu, “Không, tôi không say.
Đỗ Nam, anh gọi cho anh ấy giúp tôi đi, cứ nói tôi đã uống say, đang nổi điện trong quán bar, bảo anh ấy tới đón tôi.”
Annie nói năng rất mạch lạc, đúng là không giống người say rượu.
Đỗ Nam nghĩ ngợi một lúc rồi nhận lấy điện thoại, hỏi, “Gọi cho ai?”
“Eden.”
Annie lắc lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo hơn.
Đỗ Nam híp mắt cố gắng tìm cái tên đó rồi ra ngoài gọi điện thoại.
Cuộc gọi đầu tiên, Eden không nghe máy mà lại ngắt ngang, Đỗ Nam lại gọi một lần nữa, lần này Eden vẫn không nghe máy.
Annie thấy thế mới giật điện thoại lại tự mình gọi.
Annie la lên, “Eden, anh nghe điện thoại cho em.”
Đỗ Nam vừa đỡ cô vừa nói, “Chắc anh ta có việc bận rồi.
Hôm nay tới đây thôi, để tôi đưa cô về.”
Annie lắc đầu nguầy nguậy, “Không, tôi muốn gọi điện thoại cho anh ấy.
Anh ấy làm gì mà không nhận điện thoại của tôi? Anh ấy càng không muốn nghe thì tôi càng phải gọi.”
Eden thấy điện thoại cứ đổ chuông liên tục nhưng làm như không nghe thấy.
Cuối cùng, Kim n Hi cũng chịu không nổi nữa, “Eden, anh nghe máy một lần đi.
Lỡ người ta có chuyện gì thật sự cần tìm anh thì sao?”
Eden rất muốn nói cô gái này không có chuyện gì cũng sẽ tìm anh, nhưng lời nói đã đến bên miệng lại nhớ đến chuyện lần trước ở quán ba tình cờ thấy cô bị người khác quấy rối, nên cuối cùng vẫn bắt máy.
Nhưng vừa bắt máy, anh đã nghe thấy giọng nói của một người đàn ông, “Chào anh, tôi là bạn của Annie, Annie uống say rồi, bây giờ đang rất kích động.
Anh có thể đến quán bar đưa cô ấy về được không?”
“Anh là bạn của cô ấy thì đưa cô ấy về là được.”
Eden cau mày, lạnh lùng nói rồi dứt khoát cúp máy.
Kim n Hi tò mò nhìn Eden, “Chỉ vậy thôi sao?”
“Nếu không thì sao?”
Kim n Hi cười tít mắt, “Eden, mỹ nữ người ta đã chủ động yêu thương nhớ nhung như thế, dù thế nào thì anh cũng nên thương hoa tiếc ngọc một chút chứ.”
Eden cười khẩy, “Dùng thành ngữ khá đấy, rất có tiến bộ.”
“Chứ sao, gần đây em rất đầu tư cho vốn từ vựng của mình đấy.
Nếu không có chút tiến bộ nào thì chẳng phải em quá dốt rồi sao?”
Kim n Hi không chút khiêm nhường gật đầu nói, sau đó đảo mắt một vòng, nhận ra mình đã bị Eden đánh lạc hướng bèn quay lại chủ đề cũ, “Anh thật sự không thích cô Annie kia sao? Em thấy cô ấy rất tốt mà, mặc dù tính tình có hơi tiểu thư nhưng đó là do từ nhỏ người ta đã sống trong môi trường như vậy, nên có thể hiểu được.
Hơn nữa, cô ấy thật sự rất tốt với anh, anh có thái độ thế kia với cô ấy mà cô ấy cũng không giận, coi như tính cách không tệ.
Anh không muốn cân nhắc một chút sao?”
Eden thản nhiên quét mắt nhìn cô, “Bây giờ không làm tình báo nữa mà chuyển sang làm bà mai à?”
Kim n Hi bĩu môi, “Em cũng muốn tiếp tục làm tình báo lắm, nhưng Tần Nghiên cứ như đã bốc hơi khỏi nhân gian, không tìm thấy bất cứ dấu vết nào.
Còn Hứa Nặc và Allen nữa, em nghi ngờ có phải họ đã rời Trái Đất trở về sao Hỏa tập thế rồi không?”
Thời gian này, bất kể Kim n Hi tốn bao nhiêu công sức, vận dụng bao nhiêu thủ đoạn nhưng đều không điều tra ra chút manh mối nào, điều này khiến cô vô cùng thất vọng.
Đây có thể được xem là sự kiện và nhân vật mà cô mất nhiều công sức điều tra nhất kể từ sau khi học thành tài.
“Nếu hành tung của Allen có thể bị em phát hiện thì hắn đã không phải là người huấn luyện chúng ta rồi.”
Eden thản nhiên nói.
Nhóm bọn họ đều do chính tay Allen dạy dỗ.
Bản lĩnh của hắn thế nào, trong lòng Eden rất rõ.
Theo hiểu biết của anh, nếu Allen thật sự muốn giết bọn họ thì bọn họ tuyệt đối không thể sống ung dung tự tại nhiều năm như vậy.
Còn về lý do hắn chưa ra tay, có lẽ là vì Thẩm Thanh Lan mà thôi.
“Allen thật phiền quá, không đúng, kẻ phiền nhất là Hứa Nặc mới phải.
Tốt nhất ả ta hãy cầu mong đừng rơi vào tay tôi, nếu không tốt nhất định sẽ khiến ả không kịp hối hận.”
Nhắc tới Hứa Nặc, Kim n Hi liền nghiến răng nghiến lợi.
Nếu hỏi trên đời này người cô ghét nhất là ai, thì đó chắc chắn chính là Hứa Nặc, ngay cả Allen cũng phải xếp sau cô ả.
Nhớ trước kia, khi bọn họ vừa biết tin rất có thể Allen vẫn còn sống, theo bản năng trong lòng còn dâng lên nỗi sợ hãi.
Nhưng bây giờ trong mắt bọn họ, dường như Allen đã không còn đáng sợ như vậy nữa.
Bên kia, Annie vừa nghe Eden nói thì tức giận đến mức lập tức ném vỡ điện thoại, “Đỗ Nam, anh nói xem trên đời này sao lại có loại đàn ông nhẫn tâm như vậy? Dù chỉ là một người bạn bình thường uống say cần giúp đỡ thì cũng không đến mức khoanh tay đứng nhìn như vậy.”
Annie vừa nói vừa lau nước mắt, không thể phủ nhận thái độ vừa rồi của Eden đã thật sự làm cô tổn thương.
“Hừ, Eden, anh đừng tưởng đối xử với em như vậy thì em sẽ bỏ cuộc.
Em sẽ không từ bỏ anh đâu.
Cho dù anh có thích người khác, dù anh có kết hôn rồi, em cũng sẽ cướp anh về.
Anh nhất định phải là của em, dù anh có hận em vẫn tốt hơn là không hề để tâm đến em.”
Ánh mắt Đỗ Nam lóe lên, đỡ lấy Annie, “Đã muộn rồi, để anh đưa em về.”
Lần này Annie không ồn ào nữa mà ngoan ngoãn lên xe.
Vừa rồi bị gió đêm thổi qua, đầu óc cô đã tỉnh táo hơn phần nào.
Đỗ Nam đưa cô về nhà rồi đến khách sạn ở tạm, trong lòng vẫn suy nghĩ về chuyện của Ôn Hề Dao.
**** Hôn lễ của Thẩm Quân Dục và Ôn Hề Dao là chuyện lớn của cả tập đoàn quân Lan.
Thẩm Quân Dục chẳng những phát lì xì cho mọi người trong tập đoàn mà còn cho tất cả nhân viên lớn bé trong công ty nghỉ một ngày để tham dự hôn lễ.
Quyết định này khiến Phương Đồng cực kỳ vui mừng.
Trước đó khi hay tin Vu Hiểu Huyên mang thai thì cô còn đang bận rộn với mấy dự án mới ở nước ngoài, hoàn toàn không có cách nào trở về ngay, chỉ có thể chúc mừng vài câu qua điện thoại.
Bây giờ đúng lúc có thể nhân cơ hội này trở về tụ họp một lần.
Phương Đồng về nước trước khi diễn ra lễ cưới của Thẩm Quân Dục hai ngày, vừa trở về đã gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Lan và Vu Hiểu Huyên, ba người gặp nhau ở một quán cà phê trong trung tâm thương mại.
Khi Thẩm Thanh Lan gặp lại Vu Hiểu Huyên thì phát hiện ra cô nàng đã thay đổi rất nhiều.
Tuy không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng bọn họ đã làm bạn thân nhiều năm, cô tất nhiên có thể nhận ra thay đổi nhỏ của cô ấy.
Xem ra thật sự đúng như cô dự đoán, đứa bé này chẳng những mang lại cho Vu Hiểu Huyên tình cảm gia đình, mà còn giúp cô ấy cảm giác an toàn với thế giới này.
Nhìn thấy nụ cười trên môi cô ấy, trong mắt Thẩm Thanh Lan ánh lên vẻ vui mừng.
“Xem ra trong ba người chúng ta thì tớ chậm nhất rồi.”
Phương Đồng cười nói.
Vu Hiểu Huyên gật đầu, cười tít mắt, “Đúng vậy, cho nên cậu và Lý Bác Minh phải biết tranh thủ đi.
Tớ đã nói với Thanh Lan rồi, nếu tớ sinh con gái thì sẽ cho nó làm con dâu của cậu ấy.”
Phương Đông trừng mắt, “Chuyện khi nào chứ? Không, không thể làm như vậy được! Các cậu coi thường tới chưa có con sao?”
Vu Hiểu Huyên hả hê đắc ý, “Muộn rồi, ai bảo cậu kết hôn lâu vậy rồi mà còn chưa có động tĩnh gì? Phương Đồng hừ lạnh, “Hai chúng ta ai sinh con gái trước còn chưa biết đâu, cậu cứ chờ đi.”
Thấy hai người họ lại sắp chi choé, Thẩm Thanh Lan vội nói, “Một người là ngôi sao, một người là quản lý cấp cao, không sợ bị người ngoài nhìn thấy sẽ mất mặt sao.”
“Ở đây chỉ có ba chúng ta, tớ cóc sợ.”
Vu Hiểu Huyên trả lời, vẻ mặt hưng phấn hào hứng.
Phương Đồng gật đầu phụ họa, sau đó nghiêm túc hỏi, “Hiểu Huyên, cậu không quay bộ phim trước đây nữa sao?”
“Không phải, tớ đã quay xong rồi, vì lo nghĩ cho tình trạng sức khỏe của tớ nên đạo diễn đã gom những phân cảnh của tớ quay một lượt rồi.
Hôm trước tớ vừa kết thúc tất cả các phân cảnh của mình.”
Vu Hiểu Huyên trả lời.
Ban đầu Hàn Dịch có ý không tán thành việc cô tiếp tục đóng phim nữa, nếu muốn quay thì phải đợi sau khi sinh con xong.
Về phần còn lại của bộ phim, anh có thể đầu tư thêm để đạo diễn tìm nữ chính khác.
Nhưng Vu Hiểu Huyên không đồng ý.
Bộ phim này cô đã quay hơn một nửa, nếu bây giờ bỏ giữa chừng thì chẳng những lãng phí mọi nỗ lực trước kia của cô mà còn làm lãng phí công sức và thời gian của đoàn làm phim.
Đặc biệt nam chính hợp tác cùng cô
– Ảnh đế nổi tiếng số một hiện nay.
Anh ta còn đồng ý điều chỉnh lịch quay với cô, đây là một cơ hội để cô học tập.
Nếu chỉ vì một câu nói của Hàn dịch mà làm lãng phí công sức của người ta thì chẳng khác nào không tôn trọng người ta.
Phải khuyên nhủ mãi Hàn Dịch mới đồng ý để Vu Hiểu Huyên tiếp tục quay, nhưng toàn bộ quá trình, anh đều đi theo ân cần hỏi han, bưng trà rót nước, làm trợ lý cho cô.
Nghĩ đến sự quan tâm của Hàn Dịch dành cho mình và con, trong lòng Vu Hiểu Huyên lại cảm thấy ngọt ngào.
“Hai người định bao giờ làm đám cưới?”
Thẩm Thanh Lan hỏi, nếu đã quyết định sinh con thì nhất định phải kết hôn.
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Tớ và Hàn Dịch đã bàn bạc với nhau, bọn tớ định không tổ chức hôn lễ mà chỉ đăng ký kết hôn.
Ngày 20 tháng 5 bọn tớ sẽ đi lĩnh giấy.
Không phải Hàn Dịch không muốn cho tớ một hôn lễ, mà là bản thân tớ không muốn.
Ba mẹ đã mất, ba anh ấy lại không thích tớ, hôn lễ không có song thân thì rất lạnh lẽo, nên tớ định sau khi đăng ký kết hôn xong thì mời các cậu cùng ăn một bữa cơm, coi như chúc mừng là được.”
Nói xong, thái độ cô nàng lập tức thay đổi, “Có điều tớ nói trước, hôn lễ có thể không có nhưng tiền mừng thì tuyệt đối không thể thiếu đấy.”
Phương Đồng liếc cô ấy, “Bây giờ cậu đã là phu nhân Chủ tịch tập đoàn Hàn Thị rồi, còn nhớ đến chút tiền đó của bọn tớ sao? Đúng là trong mắt chỉ có tiền mà.”
Vu Hiểu Huyên cười tủm tỉm, “Hai chuyện này đâu giống nhau? Tiền mừng là tiền mừng, nếu các cậu không có tiền mừng cho tớ thì tớ sẽ ăn vạ ở nhà các cậu không đi.”
“Được, cậu cứ tới đi, tớ chuẩn bị một căn phòng cho cậu luôn.
Cậu muốn ở bao lâu cũng được, chỉ cần Hàn Dịch nhà cậu không có ý kiến.”
Vu Hiểu Huyền ngượng ngùng, Hàn Dịch nhất định sẽ có ý kiến.
Thẩm Thanh Lan cười mỉm, nhìn hai người bạn.
Vừa quay đi, ánh mắt cô lập tức thay đổi, nhưng khi nhìn lại thì không thấy gì nữa.
Thấy Thẩm Thanh Lan cau mày, Phương Đông nhìn theo ánh mắt cô, “Thanh Lan, cậu đang nhìn gì đấy?”
Thẩm Thanh Lan dời tầm mắt, lắc đầu trả lời, “Không có gì, vừa rồi cứ tưởng nhìn thấy người quen, kết quả chỉ là nhìn nhầm thôi.”
Vừa rồi hình như cô nhìn thấy Đỗ Nam, nhưng trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Hy vọng là có thật sự nhìn nhầm, bằng không, vào lúc này Đỗ Nam lại xuất hiện ở thủ đô thì cô cảm thấy sẽ có chuyện không hay.
“Đúng rồi, để tớ kể cho các cậu nghe chuyện này.”
Vu Hiểu Huyên nhỏ giọng.
Phương Đông và Thẩm Thanh Lan đều nhìn sang cô nàng.
Trước tiên, Vu Hiểu Huyên nhìn sang Phương Đông, sau đó mới nói, “Các cậu có biết không, Đinh Minh Huy rời khỏi tập đoàn quân Lan rồi.
Chuyện xảy ra vào mấy ngày trước, nghe nói hắn cua được con gái của một thành viên ban giám đốc của công ty khác.
Cũng không biết Đinh Minh Huy đã cho con nhà người ta uống bùa mê thuốc lá gì, cô gái kia rõ ràng biết Đinh Minh Huy đã có vợ, vậy mà còn đồng ý qua lại với hắn.
Sau khi bị người nhà phát hiện, cô nàng kia còn đòi sống đời chết, tuyên bố nhất định phải lấy Đinh Minh Huy.”
“Sao cậu lại biết chuyện này?”
Nụ cười trên mặt Phương Đồng nhạt đi.
Cô làm nhân viên trong tập đoàn Quân Lan còn không hay biết gì, ngay cả Thấm Thanh Lan là một nửa chủ nhân của tập đoàn cũng không rõ.
Vậy mà một người không có tí quan hệ với tập đoàn quân Lan như Vu Hiểu Huyên lại biết được chuyện linh tinh bên trong.
“Tớ chưa nói cho các cậu biết một phụ tá trong đoàn phim của tớ là hàng xóm của gia đình Đinh Minh Huy sao? Gia đình bọn họ có chuyện, sao có thể giấu được cô ấy.
Mấy chuyện này đều do cô ấy nói cho tớ biết.
Có người nói, cô gái kia còn đến nhà Đinh Minh Huy huyên náo một phen, bắt Lưu Tuệ nhường chỗ.
Lưu Tuệ tức giận đến nỗi đánh nhau với Đinh Minh Huy ngay tại chỗ.
Ba mẹ hắn khuyên can còn bị cô ta xô ngã, khiến mẹ hắn phải nhập viện, may mà chỉ bị thương ở thắt lưng.
Nhưng cả nhà Đinh Minh Huy lại không bỏ qua, chẳng những bắt Lưu Tuệ ly hôn, mà còn bắt phải dọn ra khỏi nhà nữa.”
Phương Đồng nghe vậy, ánh mắt dần lạnh đi.
Cô ấy không ngờ con người của Đinh Minh Huy lại vô liêm sỉ đến vậy.
“Phương Đông cậu xem, bây giờ tớ càng ngày càng cảm thấy may mắn vì trước kia Đinh Minh Huy phản bội cậu.
Nếu không, bây giờ người ở trong cái hố lửa kia chính là cậu rồi.
Đây có thể xem là chuyện tốt đẹp duy nhất mà Lưu Tuệ làm được không nhỉ?”
Vu Hiểu Huyên vui mừng nói.
Ngày xưa Đinh Minh Huy bị Lưu Tuệ mê hoặc, hại Phương Đồng đau khổ tuyệt vọng.
Vu Hiểu Huyên từng hận muốn xé xác Lưu Tuệ.
Bây giờ xem ra thực tế đã chứng minh cho cậu họa phúc khôn lường.
Phương Đồng vẫn thản nhiên, ánh mắt cũng không có bấy kỳ vui sướng gì, nhưng bỗng nhớ lại những điều mà ba cô từng nói với cô.
Lúc ấy cô chẳng thèm bận tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy rất có lý.
Khi đó, sau khi ba mẹ cô gặp mặt Đinh Minh Huy nhưng vẫn không chấp nhận chuyện hai người.
Trong lúc cô xung đột với gia đình, ba cô từng nghiêm túc nói: “Đồng Đồng, từ xưa đến nay ông bà ta luôn coi trọng chuyên môn đăng hộ đối, cho dù bị coi là thành kiến thì vẫn có cái lý của nó.
Môi trường sống của con và Đinh Minh Huy có thể nói là chênh lệch một trời một vực.
Cậu ta là người lớn lên trong hoàn cảnh như vậy cho nên sẽ rất thực dụng.
Trong lòng cậu ta chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để lợi dụng mọi thứ trước mắt để đi lên.
Bây giờ các con có tình cảm với nhau, nhưng với một người đàn ông thùi tình yêu không phải là tất cả.
Đến khi bước vào xã hội, đối mặt với đủ mọi áp lực, điều con muốn là đặt tình yêu lên hàng đầu, nhưng điều cậu ta muốn lại là công việc và làm thế nào để thoát khỏi cuộc sống trong quá khứ.
Một người như vậy chỉ cần có cơ hội thì cậu ta sẽ bất chấp tất cả để đi lên, đến lúc đó thì con phải làm sao?”
Ban đầu khi nghe những lời này, Phương Đồng vẫn còn chìm trong giấc mộng mình dệt nên, đâu chịu tin lời ba mình.
Hôm nay nghĩ lại, ba cô quả thật là một người nhìn xa trông rộng.