Cửa phòng sinh được mở, ý tá ôm đứa trẻ ra ngoài.
Thẩm Quân Dục đi tới: “Em gái tôi sao rồi?”
“Sản phụ mất quá nhiều máu, hiện tại đã hôn mê, đang được cấp cứu.
Tình trạng của đứa bé cũng không tốt lắm, phải đưa vào lồng giữ ấm.”
Sở Vân Dung vừa xốc được chút sức lực, nghe thấy lời này, cả người liền mềm nhũn ngã xuống đất.
Thẩm Quân Dục không có thời gian để ý tới mẹ mình, anh đi theo bác sĩ để xem tình hình đứa bé.
Tuy những bác sĩ này đều đáng tin cậy nhưng đề phòng là không thừa.
Trong phòng sinh, Phó Hoành Dật nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan không buông.
Nhìn đôi mắt cô nhắm nghiền, anh đau lòng đến hít thở cũng khó khăn: “Thanh Lan!”
Anh gọi tên cô, nhưng không được đáp lại.
“Bác sĩ, không cầm được máu.”
Y tá hộ sinh lo lắng.
Bác sĩ nghiêm mặt nhìn những con số không ngừng tụt xuống trên thiết bị, trầm giọng nói: “Chuẩn bị cấp cứu.”
“Anh Phó, mời anh tránh qua một bên, đừng cản trở việc cấp cứu.”
Bác sĩ nói rất không khách sáo.
Phó Hoành Dật bị đẩy sang một bên, nhưng đôi mắt vẫn gắt gao nhìn Thẩm Thanh Lan.
Bên tại là giọng của bác sĩ và y tá, nhưng anh đã không nghe thấy gì nữa.
Thẩm Thanh Lan, em không thể có chuyện gì được.
Nếu em làm sao thì anh cũng không sống nổi.
Từng túi máu được truyền bổ sung vào cơ thể Thẩm Thanh Lan, nhưng sắc mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt.
Trong ba mươi hai năm cuộc đời, Phó Hoành Dật chưa bao giờ trải qua nỗi sợ hãi như vậy.
Ngay cả khi bản thân bị thương nặng suýt mất mạng, anh cũng chưa từng sợ hại như bây giờ.
Đôi tay buông thõng hai bên hông khẽ run rẩy.
Nếu trên trời có thần linh, thì ngay lúc này anh nhất định thành kính cầu nguyện.
Khi Thẩm Khiếm tới bệnh viện thì nhìn thấy vợ mình đang đờ đẫn dựa vào người ôn Hề Dao, vẻ mặt hai ông cụ đang vô cùng lo lắng, Thẩm Quân Dục và Phó Hoành Dật không ở đây.
Vu Hiếu Huyên ngồi một bên lặng lẽ khóc.
Thẩm Khiêm chỉ có thể hỏi Hàn Dịch.
Nhưng anh cũng không rõ tình hình cụ thể, chỉ biết Thẩm Thanh Lan khó sinh, mất rất nhiều máu.
Tuy đứa trẻ đã được sinh ra, nhưng người mẹ vẫn còn đang cấp cứu.
“Ai là người nhà của Thẩm Thanh Lan?”
Cửa phòng sinh lần nữa được mở, y tá từ bên trong đi ra, gọi to.
“Cô y tá, tôi là bố con bé.
Con gái tôi sao rồi?”
Thẩm Khiêm tiến lên hỏi.
Thẩm Thanh Lan mất quá nhiều máu, cần tiếp tục truyền máu.
Nhóm máu O trong ngân hàng máu không đủ.
Mọi người, ai mang nhóm máu O?”
Y tá hỏi.
“Tôi, tôi.”
Thẩm Khiếm đáp.
“Vậy bác mau theo tôi vào!”
Y tá nói xong, Sở Vân Dung liên hoàn hồn: “Y tá, tôi cũng là nhóm máu O, máu của tôi cũng được.”
Bà và Thẩm Khiêm đều là nhóm máu).
“Vậy hai bác mau vào đi!”
Y tá nói.
Thẩm Thanh Lan tạm thời không cầm được máu, mà máu trong kho máu của bệnh viện đã không đủ dùng.
Mà nhóm máu của Hoành Dật lại không phù hợp.
Vừa vào phòng sinh liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Sở Vân Dung nhìn thấy Thẩm Thanh Lan nằm trên bàn mổ, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, ngực cũng phập phồng rất khẽ, như thể đã rời xa thế gian rồi.
Nước mắt bà lập tức tuôn rơi, nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể bụm miệng đứng đó lặng lẽ chảy nước mắt.
“Hai bác, ai trước đây?”
Y tá hỏi.
“Để tôi trước!”
Thẩm Khiêm trả lời.
Ông nằm xuống chiếc giường bên cạnh Thẩm Thanh Lan, nhìn máu của mình từ từ truyền vào trong cơ thể con gái, ánh mắt đầy thương yêu: “Bác sĩ, không cần lo về tôi, cứ cứu con gái tôi đã!”
Ôn Hề Dao đã đi gọi Thẩm Quân Dục trở lại vì sợ rằng lượng máu vẫn không đủ.
Biết bố mẹ mình đã vào trong, Thẩm Quân Dục muốn đi vào, nhưng Ôn Hề Dao đã kéo anh lại: “Anh cứ đợi trước đã, lát nữa y tá sẽ ra gọi!”
Lần chờ đợi này chính là mấy tiếng đồng hồ.
Cho tới khi trời hửng sáng, cửa phòng mới lại mở.
Thẩm Thanh Lan được đẩy ra ngoài, Phó Hoành Dật theo sát bên cô.
Eden bước ra với vẻ mặt mệt mỏi.
Sau khi bác sĩ ôm đứa bé ra, anh liền vào tham gia cấp cứu.
Người cuối cùng được đẩy ra là sở Vân Dung.
Lần này để cứu Thẩm Thanh Lan, bà đã rút không ít máu, vượt xa giới hạn chịu đựng của cơ thể, giờ không còn sức để đứng dậy.
Thẩm Khiêm cũng thế, chẳng qua thân thể ông khỏe hơn Sở Vân Dung, nên không lộ rõ mà thôi.
Thẩm Quân Dục đỡ Thẩm Khiêm ngồi xuống.
Thẩm Thanh Lan được đưa vào phòng ICU.
Phó Hoành Dật đứng ngoài, lặng lẽ nhìn cô.
Anh đã ở đây rất lâu, dưới chân truyền tới cơn đau đớn âm ỉ, nhắc nhở anh rằng nó đã không thể chịu nổi nữa.
Nhưng Phó Hoành Dật cứ như không cảm nhận được.
Sau cùng, Eden không thể tiếp tục làm ngơ được nữa, kéo anh ngồi xuống ghế: “Chân anh vừa mới đỡ hơn, nếu anh muốn tra tấn nó thì Thanh Lan tỉnh lại sẽ tự trách mình đấy.”
Phó Hoành Dật tê dại, ánh mắt vẫn nhìn về phía Thẩm Thanh Lan.
Eden nói tiếp: “Hiện giờ tình hình của Thẩm Thanh Lan đã ổn định, đưa vào phòng ICU, chẳng qua là lo xảy ra tình huống bất ngờ thôi.
Đợi cô ấy tỉnh thì có thể chuyển sang phòng bệnh thường rồi.
Nhưng lần này cơ thể cô ấy tổn thương nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi trong thời gian dài.”
Nói tới đây, sắc mặt Eden trở nên nặng nề: “Phó Hoành Dật, lần này Thanh Lan bị mất nhiều máu không phải ngoài ý muốn, là mà do kẻ động tay động chân.”
Một câu này đã kéo tâm tư của Phó Hoành Dật trở lại trong chớp mắt.
Anh nhìn Eden chằm chằm, ánh mắt như ngọn núi tuyết phủ vạn năm, lạnh lẽo và chết chóc: “Ai làm?”
“Tạm thời chưa biết là ai.
Nhưng tôi đã kiểm tra và phát hiện một chất trong máu của Thanh Lan.
Lúc cô ấy sinh đã dùng thứ thuốc lưu thông máu này.”
Trong quá trình sinh con, sản phụ đều sẽ chảy máu, một khi dùng thuốc lưu thông máu thì rất có khả năng sẽ dẫn đến băng huyết.
Đây rõ ràng là có kẻ muốn lấy mạng của Thẩm Thanh Lan.
Ánh mắt Phó Hoành Dật trở nên khát máu, âm u tàn nhẫn, trông rất đáng sợ.
“Choang.”
Có thứ gì đó rơi xuống sàn kéo những suy nghĩ của Phó Hoành Dật và Eden quay lại.
Hai người nhìn về phía âm thanh phát ra thì thấy Ôn Hề Dao sắc mặt tái mét đứng đó, vẻ mặt không thể tin nổi, hộp giữ nhiệt lăn trên đất.
“Lời hai người vừa nói là thật ư? Có người muốn hại Thanh Lan?”
Ôn Hề Dao khó nhọc mới thốt ra được một câu.
Phó Hoành Dật không đáp lời, tiếp tục đứng nhìn Thẩm Thanh Lan.
Eden đi tới, nhặt đồ lên: “Tạm thời chị đừng nói chuyện này cho ai khác.
Tôi cần xác nhận thêm.”
Ôn Hề Dao gật đầu, không cầm lấy hộp giữ nhiệt: “Đây là cơm của cậu và Phó Hoành Dật.
Hai người ăn chút để bổ sung sức lực.
Tôi sẽ qua nói với bố mẹ Thanh Lan.”
Đợi ôn Hề Dao đi, Phó Hoành Dật mới nhìn sang Eden: “Có thể điều tra ra là ai làm không?”
Eden lắc đầu: “Tạm thời không rõ.
Đám n Hi đã điều tra, muộn nhất là ngày mai sẽ có kết quả.”
“Tôi muốn vào với cô ấy.”
Phó Hoành Dật nói.
Eden nghĩ một chốc rồi đồng ý với yêu cầu của anh.
Tình trạng hiện giờ của Thẩm Thanh Lan, nếu có Phó Hoành Dật ở bên, cũng sẽ có lợi cho sự hồi phục của cô.”
Phó Hoành Dệt mặc quần áo vô trùng, ngồi cạnh Thẩm Thanh Lan, nắm lấy tay cô.
Tay cô rất lạnh, hệt như không còn nhiệt độ.
Phó Hoành Dật bao trọn tay cô trong lòng bàn tay, cố gắng dùng hơi ấm của cơ thể mình sưởi ấm cho cô.
“Thanh Lan, hôm nay em dọa anh sợ chết khiếp đấy, em biết không? Lúc ấy anh chỉ nghĩ, nếu em rời đi thì, có lẽ anh sẽ đi cùng em luôn.
Em nghe thấy cầu này, đừng cười anh nhé, anh thật sự nghĩ vậy đấy.
Trước khi gặp em, anh chưa từng nghĩ sẽ có một người khiến anh còn yêu quý hơn cả sinh mạng của mình…”
Phó Hoành Dật dịu dàng nói.
Phó Hoành Dật nói rất nhiều.
Phó lão gia vốn tới xem tình hình của Thẩm Thanh Lan, thấy cảnh này, ông liền lặng lẽ quay về.
“Lan Lan sao rồi?”
Thấy bạn già trở lại, Thẩm lão gia vội hỏi.
“Hoành Dật ở trong đấy với con bé, tôi không vào.”
Phó lão gia đáp.
Thực ra, vừa rồi ông muốn bảo Phó Hoành Dật đi xem đứa bé.
Từ khi đứa bé chào đời, mỗi người trong bọn họ đều đi thăm rồi, còn có mình Phó Hoành Dật là chưa.
Lần này Sở Vân Dung xem như tổn thương khí lực, nằm lại trong viện.
Bà muốn đi thăm Thẩm Thanh Lan nhưng bị Thẩm Khiêm ngăn lại: “Bà nghỉ ngơi cho tốt thì lúc Thanh Lan tỉnh, bà mới chăm sóc con bé được.”
Sở Vân Dung nắm lấy tay Thẩm Khiêm: “Thanh Lan không sao chứ?”
“Không sao đâu, mấy hôm nữa là sẽ tỉnh lại thôi.
Nhưng lần này cơ thể con bé suy yếu nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi thật tốt.
Sau này bà sẽ bận rộn đấy, cho nên giờ bà càng phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Nghe vậy, Sở Vân Dung luôn miệng đáp: “Được, được, được, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc mình thật tốt.
Nhưng nếu Thanh Lan tỉnh, ông nhất định phải cho tôi biết đấy.”
“Được.
Giờ bà nằm xuống nghỉ đi.
Dù không ngủ được bà cũng nhắm mắt thư giãn đi.”
“Đứa nhỏ thì sao?”
Cuối cùng Sở Vân Dung nghĩ tới đứa bé, bà nhớ rõ lúc đứa trẻ được bể ra, toàn thân tím tái, sau khi khóc váng một tiếng thì không thấy có động tĩnh gì nữa.
“Đứa bé vẫn trong lồng ấp, nhưng không có vấn đề gì lớn.
Hai hôm nữa là có thể ra ngoài rồi.
Bà đừng lo, cho dù là Thanh Lan hay đứa nhỏ đều ổn cả mà.”
Thẩm Khiêm an ủi vợ.
Lần này con gái sinh con, có thể nói vô cùng nguy hiểm, không có chút niềm vui khi đón chào sinh mệnh mới ra đời.
“Đứa trẻ thật sự ổn chứ? Ông không được lừa tôi đâu đấy.”
Sở Vân Dung vẫn chưa yên tâm.
Thẩm Khiêm cười hiền hòa: “Tôi còn có thể lừa bà sao.
Đứa bé thật sự rất ổn.
Nếu bà không yên tâm thì tôi dìu bà qua đó xem.”
“Được.”
Sở Vân Dung đáp ngay.
Thẩm Khiêm hết cách, đành dìu Vợ đi qua thăm cháu.
Ông chỉ vào một cái lồng ấp và nói: “Đó chính là con của Thanh Lan.”
Sở Vân Dung chăm chú nhìn đứa trẻ trong lồng ấp.
Đứa bé nhắm mắt, để tay bên cái miệng nhỏ, ngủ ngon lành.
Thoáng chốc, trái tim Sở Vân Dung liền mềm nhũn: “Thật đáng yêu!”
“Giờ bà có thể yên tâm về nghỉ ngơi chưa?”
“Bao lâu nữa đứa bé mới có thể ra khỏi lồng ấp?”
Sở Vân Dung hỏi.
“Bác sĩ bảo nhiều nhất là ba ngày.”
Nghe thể, bấy giờ Sở Vân Dung mới yên lòng, theo Thẩm Khiêm về phòng bệnh, nằm xuống nghỉ ngơi.
Thẩm Khiêm cũng ngồi bên cạnh nghỉ ngơi.
Thực ra cơ thể của ông thực sự cũng không khỏe hơn là bao.
Trước tiên, Ôn Hề Dao xuống tầng để tiêu hóa tin tức vừa biết được.
Đợi tâm trạng ổn định, cô mới lên tầng xem Thẩm Khiêm và Sở Vân Dung.
Thẩm Quân Dục vừa đưa hai ông cụ về.
Hai cụ đều đã chín mươi tuổi, đi qua đi lại đã nhiều ngày như vậy, đám con cháu lo thân thể hai cụ không chịu nổi.
“Bố, mẹ.”
Ôn Hề Dao nở nụ cười, không hề nhìn thấy sự kinh hãi vừa rồi.
*** Lúc Annie tỉnh lại mới phát hiện mình đã ở một nơi xa lạ.
Xung quanh tối tăm vắng vẻ, không có một thứ gì.
Cô ta bị trói chặt, ném xuống đất.
Nền đất tích bụi dày, chẳng biết nơi này đã bao lâu không có người đến.
Cô ta muốn hét gọi người, nhưng miệng đã bị dán băng dính, tay chân lại bị trói chặt.
Trong đầu cô ta bất giác nghĩ tới những vụ việc con cái nhà có tiền bị bắt cóc, cảnh tượng con tin bị giết, phút chốc nỗi hoảng loạn trong lòng lan rộng.
“Ưm, ưm, ưm.”
Cô ta cố gắng vặn vẹo cơ thể, nhưng tay chân bị trói rất chặt, không thể giãy giụa.
Kim n Hi và Sicily đứng ở ngoài cửa.
Hai người nhìn cảnh tượng bên trong qua khung cửa sổ với vẻ thờ ơ.
“Em cho rằng chuyện của An là cô ta làm?”
Sicily hỏi.
Kim n Hi lắc đầu, “Em không chắc.
Nhưng lúc cô ta xuất hiện trong bệnh viện cứ lén la lén lút, tóm lại là không phải hạng tốt đẹp gì.
Chẳng phải nước Z có câu “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”
sao, đại khái chính là ý này.
Tóm lại, có phải cô ta làm chuyện này không thì đi hỏi là biết thôi.”
Giọng Kim n Hi rất lạnh.
Sicily không cần nghĩ cũng biết, chỉ cần xác định chuyện này có liên quan tới Annie thì kết cục của cô ta sẽ trở nên rất thú vị.
“Đi trước đã, còn phải điều tra rõ chân tướng vụ việc.
Cô ả này không chạy trốn nổi đâu.”
Kim n Hi sầm mặt nói.
Đây đã là lần thứ hai xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngay dưới mí mắt của cô.
So với lần trước, lần này càng khiến Kim n Hi tức giận hơn.
Ngàn vạn lần đừng để cô biết kẻ giở trò quỷ sau lưng là ai, kẻo không chết thì cô không dừng tay đầu.
Sicily lại nhìn Annie, rồi cùng Kim n Hi rời khỏi nơi này.
Đây là một nhà máy bỏ hoang đã lâu ở ngoại ô, bình thường căn bản chẳng có ai lui tới.
Sau khi trở về, Kim n Hi lấy hết tất cả camera giám sát của bệnh viện ra để kiểm tra, kể cả một tuần trước.
Andrew và Sicily cùng xem với Kim n Hi.
Ba người mất ba ngày mới xem hết một lượt từ đầu đến cuối những video đó, không bỏ qua bất cứ góc nào, cuối cùng mới phát hiện ra điều bất thường.
Kim n Hi nhìn hình ảnh trên màn hình, nụ cười trên môi lạnh lẽo.
Cô đứng dậy bỏ đi, Sicily vội đuổi theo.
Trong bệnh viện, Eden ra khỏi khoa hóa nghiệm, vẻ mặt nặng nề, ánh mắt như băng.
Eden đi tìm thẳng Phó Hoành Dật, đưa kết quả cho anh: “Trong máu của An còn sót lại hai loại thuốc.
Một loại khiến toàn thân người ta mất hết sức lực, một loại là thuốc lưu thông máu.
Dù là loại nào cũng đủ lấy mạng cô ấy.”
Phó Hoành Dật nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay.
Bản hóa nghiệm bị anh bóp chặt: “Biết là ai làm chưa?”
“Nhóm Kim n Hi đã xem hết các video giám sát của bệnh viện, tìm được mấy người khả nghi.”
Ngay lập tức, Phó Hoành Dật đứng dậy, lại khom người, dịu dàng nói vào tại Thẩm Thanh Lan: “Anh ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi.”
Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, anh liền nghiêm mặt: “Đi, dẫn tôi đi xem.”