Không phải là Kim Ân Hi bỏ mặc Annie ở đó, mà cô còn để lại hai gã đàn ông trông coi Annie, ít nhất không thể để cô ta chết đói.
Lúc đầu, Annie cho rằng hai gã đàn ông là kẻ bắt cóc, nhưng hai ngày trôi qua, hai gã này không có bất cứ một hành động gì khiến cô ta ngày càng sợ hãi.
Lúc cô ta gần như sụp đổ thì cánh cửa đóng chặt được mở ra.
Ánh mặt trời chiếu rọi, hai người ngoài cửa đứng ngược sáng, không thấy rõ mặt mũi.
Annie nhắm hai mắt lại, ánh sáng đột ngột làm mắt cô ta khó chịu.
“Chà, đại tiểu thư, hai ngày không thấy, xem ra cô rất vui vẻ.”
Giọng nói chế giễu đầy khoái trá của Kim Ân Hi từ cửa truyền vào.
Annie lập tức mở mắt, khó khăn lắm mới nhìn rõ mặt Kim Ân Hi, khuôn mặt cô ta trở nên dữ tợn, “Là mày!”
Kim Ân Hi cười tủm tỉm gật đầu, “Đúng vậy, là tao.
Mày hoảng sợ hay ngạc nhiên? Có bất ngờ không?”
“Rốt cuộc mày muốn làm gì? Bắt cóc là phải ngồi tù!”
Annie hơi cuồng loạn, hai ngày qua khiến cô ta cảm thấy sụp đổ hơn và sợ hãi hơn bất cứ chuyện gì mà cô ta đã gặp phải trong vòng hai mươi năm cuộc đời, cô ta cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi.
Kim Ân Hi ngồi xổm xuống, “Ngồi tù sao? Tao sợ quá!”
Giọng điệu khoa trương, không một chút sợ hãi.
Annie nhìn Sicily, nói: “Tôi biết cô, cô là siêu mẫu nổi tiếng Sicily, chẳng lẽ cô cũng muốn phạm pháp giống cô ta sao? Dù cô là người nước ngoài, nhưng có hành vi phạm pháp ở trong nước tôi, thì cũng sẽ bị pháp luật trừng trị.
Vất vả lắm cô mới trở thành siêu mẫu quốc tế, chẳng lẽ cô thật sự muốn điên cùng con điên này sao?”
Sicily sờ cằm, giống như đang suy nghĩ.
Mắt Annie hơi sáng lên, tưởng rằng mình đã thuyết phục được Sicily, chợt nghe thấy cô nói: “Làm sao bây giờ? Tôi cảm thấy tôi trở thành siêu mẫu quốc tế rất dễ dàng.
Đối với tôi mà nói, hình như danh tiếng cũng chẳng quan trọng lắm”
Annie suýt chút nữa phun máu, “Chúng mày là cá mè một lứa, ba tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày!”
Sicily nhìn Kim Ân Hi, “Cậu xem, người ta có chỗ dựa, là ba người ta đó.
Cậu không sợ ba người ta đuổi giết cậu à?”
Kim Ân Hi cười lớn, bộ dạng khoa trương vòng tay tự ôm mình, “Tớ sợ quá •”
Dứt lời, vẻ mặt cô chợt thay đổi, nắm cằm Annie, buộc cô ta ngẩng đầu, “Nói, rốt cuộc mày tới bệnh viện làm gì? Đừng nói là đi thăm Eden, tạo còn lâu mới tin chuyên hoang đường này.
Nếu mày nói thật, tạo còn có thể cân nhắc nhẹ tay với mày.
Còn nếu mày không biết điều, tạo có rất nhiều cách làm cho mày phải thành thật.”
Ánh mắt Kim Ân Hi lạnh bằng, giống y một cỗ máy không chút tình cảm.
Annie lắc đầu, cằm bị bóp chặt hơn, “Tao thật sự đi thăm Eden.”
“À, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Kim Ân Hi đẩy Annie xuống đất, cầm túi xách của cô ta lên, lấy tờ chi phiếu một triệu huơ qua huơ lại trước mặt cô ta, “Đi thăm Eden mà mang theo chi phiếu một triệu? Định dùng tiền đập Eden à?”
Trong mắt Annie hiện lên vẻ bối rối, nhưng vẫn kiên trì nói: “Chẳng lẽ không được sao?”
“Vậy mày ra tay quá keo kiệt rồi.
Eden của bọn tao là bác sĩ có trình độ hàng đầu, vậy mà mày chỉ dùng có một triệu để đuổi anh ấy?”
Sicily nhìn Kim Ân Hi càng chơi càng hăng thì bất đắc dĩ lắc đầu.
Annie vẫn ngoan cố: “Đây chỉ là tiền tạo cho anh ấy tiêu vặt.”
Kim Ân Hi ném chi phiếu vào mặt Annie rồi nắm tóc cô ta, “Bà chỉ đùa mày một chút, mày liền coi tạo ngu thật đúng không? Nói, mua chuộc y tá bắt cóc con của Thẩm Thanh Lan đi là muốn làm gì?”
“Tao…
đứa trẻ nào, tạo hoàn toàn không biết mày đang nói gì?”
Annie cau mày, sắc mặt tái nhợt, không rõ là vì đau hay vì sợ.
Kim Ân Hi tát cô ta một cái, “Tao đã nói rõ ràng như vậy rồi, mày có giả ngu nữa cũng chẳng còn ý nghĩa gì đâu.
Nếu mày cảm thấy bản thân có thể chịu được thủ đoạn của tao thì cứ tiếp tục mạnh miệng.”
Khóe miệng Annie chảy máu, cái tát vừa rồi của Kim Ân Hi khiến hàm răng của cô ta lung lay.
“Tao không biết mày đang nói gì.
Dù Eden không thích tao thì tao vẫn có quyền thích anh ấy.
Hơn nữa, tạo tới bệnh viện cũng không làm hại tới bất cứ ai.
Ngược là là mày, chờ tới lúc tao quay về, tao nhất định sẽ kiện mày tội bắt cóc hành hung tạo.
Đến lúc đó, tao không tin Thẩm Thanh Lan còn có thể cứu được mày.”
“Ồ, ý định không tệ, tạo rất ủng hộ mày.”
Kim Ân Hi nghiêm túc gật đầu, “Có điều, bây giờ bên ngoài cảnh sát đang tìm nghi phạm sợ tội bỏ trốn là mày.
Mày nói xem, nếu hai chúng ta cùng ra ngoài, cảnh sát sẽ bắt ai trước?”
Annie mở to mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Kim Ân Hi, “Mày nói láo! Tao không sợ tội bỏ trốn, chúng mày hãm hại tao!”
“Mày nói không sai, muốn về sớm để làm sáng tỏ sự thật không? Vậy thì mau nói cho tao biết mục đích bắt cóc con trai Thanh Lan của mày.”
Giọng Kim Ân Hi mang theo chút dụ dỗ.
“Tao không có ý định sẽ bắt cóc con của cô ta, mày đừng có vu oan cho tao!”
Annie cắn chết không buông.
Kim Ân Hi cười tàn nhẫn, lại tát thêm một cái không chút nương tay, khuôn mặt Annie lúc này đã sưng vù, “Không chịu khai thật à? Được thôi, chúng ta đổi cách chơi mới.
Tao nghe nói mày ở nước ngoài sống rất phóng túng, có nhiều bạn trai, vậy không ngại có thêm hai người nữa chứ? Bên ngoài có hai anh đẹp trai cao to, năng lực ở phương diện kia không yếu, có lẽ mày sẽ thích.
Có muốn thử không?”
Cơ thể Annie run nhè nhẹ, gắt gao trừng Kim Ân Hi, trong mắt ngập tràn thù hận, “Đó là cưỡng ép!”
“Cứ coi như vậy đi.
Mà thật thì sao? ở đây hoang vắng, dù mày có kêu rách họng cũng chẳng ai tới cứu đâu.
Bọn tao sẽ quay video, để xem mày còn dám vác mặt ra ngoài nói không? Nếu mày dám nói, tao sẽ đăng video lên mạng, để mọi người cùng thưởng thức chút phong thái của Lương đại tiểu thư.”
Annie cúi đầu không nói gì, Sicily cười khẽ, “Cậu nói nhảm với cô ta làm gì, cứ quay được video đã, có video rồi thì cô ta sẽ nói thôi.”
Dứt lời, Sicily vỗ tay hai cái, gọi hai gã đàn ông vào.
Annie sợ hãi hét lớn: “Đừng, tao nói, tao nói!”
Kim Ân Hi buông cô ta ra, lạnh lùng nhìn, “Nghe lời sớm hơn thì có phải là xong rồi không, cứ phải để tạo mạnh tay mới chịu nói, đúng là đáng khinh.
Nói đi!”
Annie cúi đầu: “Tao chỉ muốn dạy dỗ Thẩm Thanh Lan, cũng không muốn hại con cô ta, cùng lắm là cho nó vào cô nhi viện thôi.”
Thấy Kim Ân Hi lại muốn đánh, cô ta vội nói tiếp, “Tao nói thật, tạo chỉ nhất thời quá tức giận thôi.
Rõ ràng Eden thích cô ta mà cô ta còn ra vẻ vô tội khuyên tao đừng lãng phí thời gian với anh ấy.”
“Cô ta đã kết hôn rồi, nên giữ khoảng cách với Eden.
Nhưng cô ta chẳng những không làm vậy, mà còn lợi dụng tình cảm của anh ấy, để anh ấy điều trị cho chồng cô ta.
Đây không phải là vô sỉ thì là gì?”
Giống như là nói tới chỗ kích động, lúc nhắc tới Thẩm Thanh Lan, trong mắt cô ta tràn đầy căm hận.
Kim Ân Hi và Sicily nhìn nhau, không ngờ nguyên nhân lại là thế này.
Bọn họ thầm cảm thấy may mắn khi Eden không thích cô ta, bụng dạ của cô ta chắc còn nhỏ hơn cả lỗ kim.
“Tại sao lại lựa chọn bắt cóc đứa trẻ?”
Kim Ân Hi lạnh giọng hỏi, không trách cô nhạy cảm được, bởi vì cách làm này quá giống cách làm năm xưa của Tần Nghiên, ai biết được người sau lưng cô ta có phải là người đàn bà đó không.
“Đối với một người mẹ mà nói, chuyện đau khổ nhất chính là mất con.”
Annie nói.
“Bịch!”
Sicily đá vào ngực Annie một cú, cô ta ngã lăn ra đất, liên tục ho khan.
Ánh mắt Sicily lạnh lẽo dọa người, dù sao cô cũng từng mất một đứa con, tuy cô không nhắc tới, nhưng đứa con lại là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong lòng cô.
Kim Ân Hi hiểu nỗi đau của Sicily, vỗ vai cô ấy.
Sicily lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Có lẽ là do những chuyện từng trải khi nhỏ, bọn họ hận nhất là những kẻ lấy trẻ con ra làm khó dễ.
Hành vi của Annie và Tần Nghiên đúng lúc chạm vào chỗ cấm kỵ sâu nhất trong lòng bọn họ.
Kim Ân Hi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Annie, “Mày cũng đã nói thật rồi, tạo không đánh mày nữa.
Da mày dày như vậy, đánh mãi cũng đau tay tao.
Chơi trò mới với mày vậy.”
Annie có người lại, sợ hãi nhìn Kim Ân Hi, “Mày muốn làm gì?”
Kim Ân Hi cười toe toét, phối với khuôn mặt trẻ con của cô, nhìn sao cũng thấy dễ thương, “Đợi chút nữa là biết ngay.”
Sicily vỗ mặt cô ta, “Ngoan, ở chỗ này chờ tao, tao sẽ quay lại ngay.”
“Mày lật lọng! Mày đã nói chỉ cần tạo nói thật thì mày sẽ thả tao!”
Annie hét to lên, ngay đến giọng nói cũng run rẩy.
Kim Ân Hi ngạc nhiên nhìn cô ta, “Tao nói thế lúc nào vậy?”
“Mày vừa mới nói…”
Annie chợt ngừng nói.
Đúng rồi, bọn họ chưa từng nói sẽ thả cô ta đi, đều là cô ta nghĩ như vậy.
Nhận ra bọn họ không có ý định thả mình, lúc này Annie mới thật sự sợ hãi.
Cô ta chỉ là một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, ngày thường có hơi ngang ngược càn rỡ, nhưng thực tế cô ta chỉ là một con hổ giấy mà thôi.
“Tôi biết tôi sai rồi, sau này tôi không dám nữa, các người thả tôi đi đi, tôi bảo đảm sẽ không bám lấy Eden, cũng sẽ không gây phiền phức cho Thẩm Thanh Lan nữa.”
Annie khóc lóc cầu xin.
Kim Ân Hi ngạc nhiên nhìn Annie, ngồi xổm xuống, nâng đầu cô ta lên, ghét bỏ nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt nước mũi của cô ta, “Chẳng phải mày nói không phải Eden là không được, tuyên bố anh ấy là tình yêu của đời mày sao? Bọn tao chưa làm gì cả mà mày đã muốn vứt bỏ anh ấy rồi.
Tạo thật sự nghi ngờ tình cảm của mày với anh ấy đấy.”
Đương nhiên tình cảm là thật, nhưng khi đặt tình cảm và sự an toàn của bản thân lên bàn cân thì tình cảm sao có thể đáng giá bằng.
Hơn nữa, bạn bè của Eden kinh khủng thế này, ai biết anh ta có bí mật gì.
Cô ta còn chưa muốn chết, tình yêu quan trọng, nhưng với phụ nữ, quan trọng nhất vẫn là tự yêu lấy bản thân mình.
“Tôi không yêu, tôi không yêu nữa được chưa? Tôi không yêu nổi nữa.”
Annie khóc lớn.
Kim Ân Hi bĩu môi, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét, lau tay lên áo của Annie, “Còn nói yêu thật lòng, chẳng qua chỉ là một ả đàn bà ích kỷ.
Bây giờ tao đã biết vì sao Eden không thích mày rồi, không phải bởi vì mày bám riết lấy anh ấy không tha, mà vì người mày yêu nhất chỉ là bản thân mày.
Mày vốn không yêu Eden, mày chỉ muốn chiếm anh ấy làm của riêng thôi.”
“Không phải vậy, tôi yêu Eden, tôi thật lòng yêu anh ấy!”
Annie hét lên, đây là lần đầu tiên cô ta yêu một người đàn ông, cô ta rất nghiêm túc.
“Chậc chậc, đúng là một cô gái đáng thương, không có được nên phải tự gạt mình, có điều hiệu quả cũng rõ ràng đấy.”
Kim Ân Hi vô cùng hào hứng nói.
“Ân Hi, nói nhảm nhiều quá rồi đấy.”
Sicily cầm một cái lon đi tới.
Kim Ân Hi ngượng ngùng, “Chẳng phải vì quá buồn tẻ sao.”
Sicily cầm một lon mật ong huơ huơ trước mắt Annie, “Đây là mật ong loại tốt nhất, dưỡng da làm đẹp, tạo mua từ nông trại, bây giờ đưa nó cho mày, ngẫm lại còn không nỡ tặng đấy.”
Annie không hiểu ý của Sicily, nhưng cô ta sẽ nhanh chóng hiểu ra thôi.
“Chúng mày làm gì? Đừng mà!”
Annie hoảng sợ hét lên.
Nhìn con dao quân dụng đa chức năng trong tay Kim Ân Hi, nỗi sợ hãi trong lòng cô ta đã lên cao đến đỉnh điểm.
Kim Ân Hi lắc đầu, “Với lá gan này mà cũng dám học theo người ta làm chuyện xấu, không phải tạo khinh mày chứ đẳng cấp của mày quá low rồi.”
Sicily dứt khoát cầm con dao của Kim Ân Hi cắt nát quần áo trên người Annie, sau đó bôi đều mật ong lên da cô ta.
Kim Ân Hi đứng bên cạnh nhìn, “Mày nói xem, mày đúng là may mắn, bọn tao tặng cho mày loại mật ong tốt như vậy làm mỹ phẩm dưỡng da, ngẫm lại còn thấy thật là xót mà.”
Vẻ mặt Annie mông lung nghi hoặc, trong thời gian ngắn không hiểu được mục đích của bọn họ.
Nhưng rất nhanh sau đó, Kim Ân Hi đã trả lời cô ta: “Có điều, đám kiến thích nhất là mật ong.
Nơi này hoang vu, không có cái gì ăn, đám kiến sống ở đây cũng thật đáng thương, cũng may Lương đại tiểu thư của chúng ta lương thiện, nguyện hy sinh bản thân cho chúng ăn no.”
Annie mở to mắt, “Đừng mà, tôi cầu xin các người.
Tha cho tôi đi!”
Cả người cô ta giãy giụa dữ dội, dốc sức liều mạng cọ xuống mặt đất, muốn lau sạch mật ong trên người.
Kim Ân Hi và Sicily đứng lên, “Hưởng thụ thời gian vui vẻ của mày cho tốt đi.”
“Đừng mà, các người quay lại, quay lại cho tôi!”
Annie từ sau lưng hai người họ la hét, nhưng chẳng thể gọi được hai người quay lại.
“Haizz, có phải chúng ta không biết thương hoa tiếc ngọc không?”
Kim Ân Hi thở dài.
Sicily liếc cô, “Cậu có thể quay lại.”
“Thôi được rồi, đó là người đẹp rắn rết, tớ không thương nổi.
Thật ra, tớ chỉ muốn giết quách cô ta, như vậy thì nhanh gọn hơn.”
Sicily lái xe, tùy ý nói: “Không thể để Annie gây phiền phức nữa, ba ngày sau tớ sẽ cho người dẫn cô ta đi.”
“Dẫn đi đâu?”
“Cô ta biết chuyện chúng ta làm, thả cô ta quay về chỉ rước thêm nhiều phiền phức cho An mà thôi.
Để tránh những phiền phức không cần thiết, chỉ có thể mời vị đại tiểu thư này đi chỗ khác làm khách.”
“Chẳng lẽ chúng ta phải nuôi cô ta cả đời?”
Kim Ân Hi hỏi, giọng điệu có chút không vui, “Hay là ném cô ta xuống biển nuôi cá mập đi.”
“Chuyện này nói sau đi, dù sao thì cô ta cũng chẳng phải là nhân vật quan trọng, màn kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Sicily nói.
Nghĩ đến chuyện tiếp theo phải làm, khuôn mặt Kim Ân Hi hơi trầm xuống, “Ả Tần Nghiên đáng chết này, nếu bà ta rơi vào trong tay tớ, tớ thề sẽ không để bà ta chết dễ dàng.”
“Bây giờ tức giận thì có ích gì? Chờ tới lúc bắt được bà ta đi, đến lúc đấy chúng ta muốn làm gì thì làm.
Cũng không biết lần này bà ta có mắc câu không.”
Đây là điều Sicily lo lắng nhất, nếu Tần Nghiên không mắc câu, vậy thì uống phí kế hoạch của bọn họ.
“Mục đích của bà ta chưa thành.
Nếu tớ là bà ta, tớ chắc chắn sẽ tìm cơ hội ra tay lần nữa.
Bây giờ An còn ở trong bệnh viện, bệnh viện lại là nơi người lắm mắt nhiều, rất dễ ra tay.
Tớ cược bà ta sẽ tới.”
Ngược lại, Kim Ân Hi rất chắc chắn với chuyện này.
“Cậu đừng quên Tần Nghiên không biết võ.
Cậu có chắc trong tình huống biết rõ chúng ta đã đề phòng mà bà ta vẫn xuất hiện không?”
Sicily không dám chắc.
“Thôi thế nào hay thế đó đi.
Dù bà ta không đến thì bà ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, thế nào chúng ta cũng sẽ bắt được mấy con cá.”
Kim Ân Hi nói.