Nhà họ Hàn.
Hàn Chính Sơn nhìn Hàn Dịch đi từ trên lầu xuống, thấy anh không nhìn mình mà muốn đi thẳng ra ngoài, thì nói: “Hàn Dịch, ba có chuyện muốn nói với con.”
Hàn Dịch dừng bước, xoay người nhìn ông ta, “Muốn nói cái gì?”
Hàn Chính Sơn chỉ vào cái ghế sô pha đối diện mình, “Ngồi xuống trước đi.”
Hàn Dịch suy nghĩ một lúc, trong lòng cũng hơi tò mò không biết Hàn Chính Sơn muốn nói gì.
Trước đó, anh đưa ông ta đến viện dưỡng lão, ngoại trừ trả tiền hằng tháng ra thì không hề đến thăm ông ta.
Mấy ngày trước, viện dưỡng lão gọi điện thoại cho anh, nói ông ta ngã bệnh, rất nhớ người nhà, tốt nhất nên đưa về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày.
Anh vốn không muốn để ý tới, nhưng vì Vu Hiểu Huyên khuyên nhủ nên anh mới miễn cưỡng đồng ý.
“Lần này lại muốn đầu tư hay còn muốn làm gì nữa?”
Hàn Dịch đi thẳng vào vấn đề.
Hàn Chính Sơn bất đắc dĩ thở dài, “Hàn Dịch, trong mắt con ba là người như vậy sao? Cứ mở miệng ra là đòi tiền à?”
Hàn Dịch nhướng mày, nhìn ông bằng ánh mắt “chẳng lẽ không đúng sao”
Trong mắt Hàn Chính Sơn hiện lên vẻ khó chịu, thằng con trai này chưa từng cho nể mặt ông, cho ông chút thể diện, “Hàn Dịch, ba biết giữa ba và con có hiểu lầm rất lớn.
Vì chuyện của mẹ con nên con rất hạn ba.”
“ông không có tư cách nhắc tới mẹ tôi.
Nếu như ông muốn hối lỗi với tôi thì không cần đâu.
Dù sao mẹ tôi cũng đã mất rồi, ông có nói những lời này cũng vô nghĩa.
Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo nữa.”
Hàn Dịch cắt ngang lời của Hàn Chính Sơn.
Sắc mặt Hàn Chính Sơn tái xanh, xấu hổ nói: “Ba…”
“Nếu ông muốn hối lỗi thì không cần nói với tôi.
Sau này xuống dưới, tự mình tìm người cần phải xin lỗi đi.”
Hàn Dịch lạnh lùng nói, đôi mắt đào hoa vô cùng lạnh lẽo.
“Nếu ông không còn việc gì khác thì tôi đi đây.
Dù sao tôi cũng không giống ông, cả công ty mấy ngàn miệng ăn vẫn đang chờ tôi phát tiền lương để ăn cơm.”
Hàn Dịch đứng lên.
Hàn Chính Sơn vội gọi Hàn Dịch lại, đưa một túi giấy cho anh, “Được rồi, chúng ta không nói về mẹ con nữa.
Hôm nay ba có việc tìm con.
Đây là ảnh của mấy cô gái con nhà danh giá ở thủ đô mà gần đây ba chọn được, tất cả đều xinh đẹp, gia cảnh lại tốt.
Con xem đi, thích ai thì nói, ba sẽ sắp xếp để con xem mắt.”
Ánh mắt của Hàn Dịch càng rét lạnh hơn, đáy mắt đầy tức giận nhưng nhanh chóng biến mất.
Anh như cười như không nhìn Hàn Chính Sơn, “Xem ra gần đây ông thật sự rất rảnh rỗi, có phải bị bệnh cũng là giả vờ?”
Mặt Hàn Chính Sơn cứng đờ, “Hàn Dịch, ba cũng vì tốt cho con thôi.
Nhà họ Hàn chúng ta danh tiếng mấy đời, mẹ con cũng xuất thân từ thế gia.
Vì vậy, vợ của con phải là một người có thể giúp con nở mày nở mặt với người ta, chứ không phải là một diễn viên.
Ba biết nhờ có con dốc sức nâng đỡ nên danh tiếng của Vu Hiểu Huyên rất tốt, nhưng tốt đến mấy thì nó cũng chỉ là một diễn viên, không thể so sánh với thanh danh thục nữ xuất thân chính quy được.”
Hàn Chính Sơn không nhìn thấy ánh mắt ngày càng lạnh của Hàn Dịch mà vẫn tiếp tục nói: “Bây giờ con thích nó, không sao cả, con hoàn toàn có thể giữ nó ở bên cạnh, ba không có ý kiến gì.
Con muốn giữ đứa bé trong bụng nó cũng được, dù sao đây cũng là chuyện bình thường trong gia đình có quyền có thể.
Chủ yếu là bây giờ không được công khai, đợi sau này con kết hôn được một thời gian thì hẵng bắt con về nuôi.”
“Ha ha, bây giờ tôi rất nghi ngờ, rốt cuộc ông có phải là người nhà họ Hàn hay không, chắc không phải ông được ông nội nhặt ở đâu về chứ?”
Cuối cùng Hàn Dịch cũng không nhịn được nữa mà bật cười.
Anh nhìn Hàn Chính Sơn bằng ánh mắt u ám.
Ông nội anh là người thông minh cơ trí như vậy, tại sao lại có thể có một người con trai thế này? Anh cũng vậy, tại sao anh có một người cha như thế này? Ích kỷ, ngạo mạn kiêu căng, dối trá, vô liêm sỉ, rõ ràng là thứ vô dụng nhưng cứ tỏ ra mình giỏi nhất thiên hạ.
Hàn Chính Sơn bị Hàn Dịch cười nhạo, sắc mặt hết xanh rồi trắng, hết trắng rồi lại đen, vô cùng khó coi.
“Hàn Dịch, ba đang nói chuyện nghiêm túc đấy!”
Hàn Dịch thôi cười, vẻ mặt hoàn toàn trầm xuống, “Tôi cũng nghiêm túc nói với ông một lần cuối cùng, Vu Hiểu Huyên chính là bà chủ của nhà họ Hàn, không ai có thể thay đổi được điều này.
Con của tôi và cô ấy sẽ không trở thành một đứa con rơi.
Cho dù cô ấy là diễn viên hay người thường thì đời này tôi cũng chỉ có một mình cô ấy.
Ông chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng chẳng sao, điều này không quan trọng.”
Hàn Chính Sơn tức giận, thở mạnh đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, nhưng vẫn không dám mạnh mẽ ra lệnh cho Hàn Dịch như trước kia.
Ông ta cố nén cơn giận trong lòng xuống, vẻ mặt bình tĩnh lại, “Hàn Dịch, bây giờ con thích nó nên mới nói như vậy, sau này con sẽ hối hận.
Con thân với nhà họ Thẩm, chắc cũng biết Thẩm Quân Trạch.
Nhìn xem trước kia Thấm Nhượng tài giỏi cỡ nào, kết quả lại vì một người đàn bà tiếp rượu mà vứt bỏ vợ chưa cưới và ba mẹ mình.
Cuối cùng đổi lại được cái gì? Con ông ta, Thẩm Quân Trạch là một thằng vô dụng!”
“Xem ra, trong khoảng thời gian qua ông tốn không ít công sức nhỉ? Biết rõ chuyện của nhà họ Thẩm như vậy, đúng là dốc hết tâm tư mà.
Nhưng tôi nói cho ông biết, tôi không phải Thẩm Nhượng, Vu Hiểu Huyên không phải Lư Nhã Cầm.
Tôi không sẽ vì cô ấy mà vứt bỏ nhà họ Hàn, bởi vì
– cả cái nhà họ Hàn này vốn là của tôi.”
“Hàn Dịch, không nghe lời người lớn thì tương lai sẽ chỉ thiệt thôi, sau này con sẽ hối hận!”
Hàn Chính Sơn tỏ vẻ khuyên bảo hết nước hết cái.
Đáng tiếc, Hàn Dịch hoàn toàn không nghe lọt tai.
Những chuyện này không cần ông quan tâm, dù sau này con của tôi và Vu Hiểu Huyên có vô dụng thật thì tôi cũng có thể nuôi nó cả đời.
Điều kiện ở đây không tốt bằng ở viện dưỡng lão, nơi đó thích hợp để ông dưỡng bệnh hơn.
Tôi sẽ bảo người đưa ông về đó.”
Hàn Dịch nói.
“Hàn Dịch!”
Hàn Chính Sơn ở phía sau gọi Hàn Dịch, nhưng anh vẫn không dừng bước, dứt khoát rời khỏi nhà họ Hàn, lái xe về nhà của anh và Vu Hiểu Huyên.
Khi Hàn Dịch về đến nhà, Vu Hiểu Huyên đang làm tổ trên sô pha xem ti vi, không biết đang xem gì mà cười nghiêng cười ngả.
Hàn Dịch nhìn ti vi, hình như là một bộ phim hoạt hình.
“Hàn Dịch, anh về rồi à.”
Vu Hiểu Huyên cười tít mắt gọi anh rồi lại tiếp tục xem phim hoạt hình, “Ha ha, hài quá!”
Nhìn thấy nụ cười của Vu Hiểu Huyên, cơn giận trong lòng Hàn Dịch lập tức tan thành mây khói.
Anh mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, “Đang xem gì mà lại cười vui vậy?”
“Tom và Jerry, buồn cười quá, em cười đến đau bụng luôn này.”
“Phim này đã rất cũ rồi phải không?”
Hàn Dịch cau mày, tuy anh chưa từng xem nhưng cũng có nghe tới.
“Vâng, rất cũ rồi, khi còn nhỏ em đã từng xem, nhưng cũ mới kinh điển mà.”
Vu Hiểu Huyên cầm túi bim bim khoai tây, bỏ vào miệng một miếng, còn không quên đút Hàn Dịch, “Khoai tây lát ngon không?”
Hàn Dịch nhai rồi gật đầu, “Ừ, ngon lắm, có điều em ăn thế này không lo sẽ tăng cân sao?”
Mấy ngày trước, người nào đó còn la hét là béo quá rồi, phải giảm cân.
Vu Hiểu Huyên nhẹ nhàng xoa bụng mình, nói một cách hùng hồn: “Em cũng không còn cách nào khác, con trai anh muốn ăn, em không thể bỏ đói con trai anh được mà, phải không?”
Hàn Dịch bật cười, cúi đầu hôn liên tục mấy cái lên mặt cô, “Ừ, không thể bỏ đói con trai được.”
Vu Hiểu Huyên lau lau chỗ vừa bị hôn, bày ra vẻ chán ghét, “Ôi chao, anh vừa ăn xong, chưa súc miệng đã dám hôn em, bẩn chết được.”
“Bé con càng ngày càng to gan rồi, dám chê anh!”
Hàn Dịch giả vờ tức giận, vừa nói vừa cúi đầu, liên tục hôn mạnh lên mặt Vu Hiểu Huyên.
Cô vừa trốn vừa cười nói: “Hàn Dịch, ha ha, nhột chết mất, Hàn Dịch, ha ha.”
Hai người ở phòng khách đùa giỡn một lúc, Hàn Dịch giỡn thì giỡn nhưng vẫn cẩn thận đỡ Vu Hiểu Huyên, đề phòng cô ngã.
“ôi.”
Vu Hiểu Huyên bỗng kêu lên.
Hàn Dịch lập tức ngừng tay, lo lắng hỏi: “Sao vậy, em làm sao vậy?”
Vu Hiểu Huyên nhìn dáng vẻ khẩn trương của Hàn Dịch thì bật cười, “Em không sao, vừa rồi cười đến nỗi đau bụng thôi.”
“Cái gì, đau bụng? Anh lập tức gọi điện thoại bảo bác sĩ đến.”
Hàn Dịch càng thêm khẩn trương, rất sợ đứa bé trong bụng Vụ Hiểu Huyên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Đừng cuống, Hàn Dịch, em không sao.
Vừa rồi em cười nên bị đau sốc hông thôi.
Em thật sự không sao mà.”
Vu Hiểu Huyên đè tay anh lại.
Để chứng minh mình không có vấn đề gì, cô còn đứng lên xoay hai vòng trước mặt anh.
“Anh xem, em thật sự không sao, vẫn vui vẻ hoạt bát.”
Vu Hiểu Huyên nhìn anh cười khanh khách.
Hàn Dịch thấy cô thật sự không sao mới yên tâm, “Vừa rồi thực sự dọa chết anh.”
“Ha ha, Hàn Dịch, anh nhát gan quá đi!”
Hàn Dịch lườm cô.
“Em còn dám nói sao, chuyện này trách ai chứ?”
“Vâng, tại em, tại em, là lỗi của em.”
Vu Hiểu Huyên gật đầu như giã tỏi, thẳng thắn nhận sai, làm Hàn Dịch vừa bực mình vừa buồn cười.
Anh kéo Vu Hiểu Huyên ngồi vào lòng mình, cô lấy một miếng khăn giấy lau mặt, “ôi, trên mặt em toàn là nước miếng của anh thôi.”
Hàn Dịch cười, cúi đầu hôn lên mặt cô, ngay đúng chỗ cô vừa lau, đổi lấy một cái lườm của Vu Hiểu Huyên.
Anh cười ha ha, đứng lên đi vào phòng tắm vắt cho cô một cái khăn ấm.
“Như vậy còn tạm được.”
Vu Hiểu Huyên nói.
Hàn Dịch lại ngồi xuống ôm Vu Hiểu Huyên vào lòng, cùng cô xem phim hoạt hình.
Nghe thấy tiếng cười của cô, môi anh cũng hơi cong lên, ý cười trong mắt như nắng ấm mùa đông.
Ngày hôm sau, sáng sớm Hàn Dịch đã bị điện thoại của trợ lý đánh thức.
Anh nhìn sang bên cạnh, Vu Hiểu Huyên vẫn đang ngủ say không hay biết gì.
Anh xuống giường, đi ra ban công.
“Tốt nhất cậu nên có chuyện quan trọng.”
Hàn Dịch nổi giận.
“Tổng giám đốc Hàn, anh đã xem tin tức giải trí hôm nay chưa?”
Trợ lý hỏi.
“Sáng sớm cậu gọi điện thoại cho tôi để hỏi chuyện nhảm nhí này à? Có phải do tôi phát tiền lương cho cậu quá nhiều mà công việc lại quá ít hay không?”
Giọng nói của Hàn Dịch rất u ám, bất cứ ai bị đánh thức vào sáng sớm thì cũng không vui nối.
Da đầu trợ lý tê dại, trong lòng không ngừng kêu khổ, “Tổng giám đốc Hàn, hôm nay tiêu đề của các tuần san giải trí ở thủ đô đều đưa tin anh và thiên kim của Song Thành đính hôn.”
Bầu không khí đột nhiên đông cứng lại, mặc dù qua điện thoại nhưng trợ lý vẫn có thể cảm nhận được hơi thở lạnh như băng trên người Hàn Dịch.
Đừng thấy ngày thường anh luôn cười tít mắt mà lầm, dáng vẻ khi nổi giận của anh cực kỳ khủng khiếp.
“Ai làm?”
Hàn Dịch rít ra hai chữ qua kẽ răng.
Trợ lý gắng gượng đáp: “Là ba anh tự mình đến tòa soạn báo yêu cầu đăng tin này.”
Được, được lắm! Ánh mắt Hàn Dịch hoàn toàn lạnh bằng, “Lập tức bảo phòng quan hệ xã hội giải quyết chuyện này ngay cho tôi!”
“Tổng giám đốc Hàn, cần làm rõ tin đồn anh và thiên kim của Song Thành đính hôn không?”
“Cậu nói xem? Trợ lý Từ?”
Hàn Dịch gằn từng chữ một.
Trợ lý Từ hoảng hồn, lập tức nói: “Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc, tôi lập tức đi giải quyết chuyện này.”
Hàn Dịch cúp máy, đứng bên ngoài một lúc lâu, mãi đến khi dằn được cơn giận trong lòng xuống, mới xoay người đi vào phòng ngủ.
Vu Hiểu Huyên mơ mơ màng màng ngồi dậy, thấy Hàn Dịch đi từ ban công vào thì rất ngạc nhiên, “Ơ, sao anh lại ra bên ngoài vậy?”
Hàn Dịch cười cười, “Ra xem ánh nắng hôm nay có tốt không.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, em có muốn ra ngoài chơi không?”
Vu Hiểu Huyên lắc đầu, “Không muốn.
Em muốn đi thăm Thanh Lan và cục cưng, đã mấy ngày em không gặp con nuôi rồi.”
Hàn Dịch suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, Vu Hiểu Huyên đến chỗ Thẩm Thanh Lan cũng tốt, như vậy anh sẽ rảnh để đi xử lý một vài chuyện.
“Ừ, vậy em dậy đi, lát nữa anh đưa em đến nhà họ Phó.”
“Anh không đi cùng sao? Không phải hôm nay anh không cần đi làm à?”
Vu Hiểu Huyên thắc mắc.
“Trợ lý Từ vừa gọi điện thoại cho anh, nói là có một văn kiện rất quan trọng cần anh lập tức xử lý.
Vì tiền mua sữa cho con của chúng ta, anh chỉ có thể đi làm thôi.”
Hàn Dịch kể khố, chọc Vu Hiểu Huyên cười khúc khích.
Vu Hiểu Huyên phất tay, “Vậy được rồi, anh đi mau đi, tiền mua sữa quan trọng hơn.
Lát nữa em bảo tài xế đưa em đi là được.”
Hàn Dịch nhìn dáng vẻ dửng dưng của Vu Hiểu Huyên, trong lòng nổi cơn ghen, nhìn cô đầy ẩn ý, “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Vu Hiểu Huyên khó hiểu hỏi: “Em phải nói cái gì à?”
“Vợ người khác thấy chồng mình cuối tuần còn phải đi làm đều sẽ nói một câu ông xã thật vất vả”
Giọng điệu của Hàn Dịch vô cùng ai oán.
“Hàn Dịch, anh xem phim Hàn nhiều quá rồi à?”
Vu Hiểu Huyên nhìn anh, mấy lời buồn nôn như vậy mà cũng có thể nói sao? Hàn Dịch bình tĩnh nhìn cô, “Trong bộ phim mới “Xác định tình yêu ở Mexico” của em, em đã nói với nam chính như vậy.
Hơn nữa, vẻ mặt em còn rất chân thành tình cảm.
Đến lượt anh, em lại nói anh xem phim Hàn quá nhiều.
Hiểu Huyên, có phải em chán anh rồi không? Em thấy anh già, không có sức hấp dẫn bằng những cái đám được gọi là tiểu thịt tươi, phải không?”
Vu Hiểu Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời mọc ở đằng Tây rồi, nhất định là như vậy.
Cô quay lại sờ trán Hàn Dịch, “Không nóng mà nhỉ.
Sao lại nói mê thế này?”
Mặt của Hàn Dịch hơi sầm xuống, “Vu Hiểu Huyên!”
Vu Hiểu Huyên ngoáy ngoáy lỗ tai, “Em đâu có điếc!”
Thấy anh giận thật, cô nhón chân hôn lên mặt anh, “Ông xã, cực khổ quá, hôn cái nào!”
Nói xong, Vu Hiểu Huyên đi vào phòng tắm, cô còn chưa đánh răng rửa mặt nữa đấy.
Hàn Dịch đứng tại chỗ, sờ nơi vừa bị hôn.
Sao lại có cảm giác mình vừa bị hôn lấy lệ thế này? Ăn sáng xong, Hàn Dịch đưa Vu Hiểu Huyên đến nhà họ Phó rồi đi.
Có kẻ đã sống quá thoải mái, dám đẩy việc này lên người anh, cho rằng làm trước nói sau thì anh không thể làm gì được à? Vậy thì quá coi thường anh rồi! **** Nước Y, tại một pháo đài nọ.
Allen thong thả đi vào hầm giam, tiếng bước chân lộp cộp vang lên trong bóng tối như gõ từng cái vào trái tim người khác.
Hứa Nặc mở mắt nhìn ra cửa, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Sau đó, đèn được mở lên, hầm giam tối đen bỗng sáng bừng.
Allen xuất hiện trong tầm mắt của ả.
Á híp mắt lại rồi lại mở mắt ra, nhìn thẳng vào Allen, khàn khàn nói: “Cuối cùng ngài cũng định giết tôi rồi sao?”
bị mang về đã nhiều ngày, khung cảnh tăm tối trong hầm giam khiến cả không phân biệt được ngày và đêm, cũng không biết mấy ngày đã trôi qua.
Trong hầm giam chỉ có một mình Hứa Nặc, người phụ nữ bị mang về cùng ả, vừa đến đây đã bị mang đi nơi khác, cũng không biết bị đưa đến đâu, còn sống hay đã chết.
Allen lạnh lùng nhìn Hứa Nặc, ánh mắt không hề có chút tình người, “Xem ra cô rất muốn chết?”
“Đúng vậy, tôi muốn chết.
Tôi vẫn luôn chờ ngài giết tôi.”
Hứa Nặc thẳng thắn thừa nhận.
“Nếu đã muốn chết thì sao không tự sát đi?”
Trong mấy ngày qua, nếu Hứa Nặc thật sự muốn chết thì ả có ít nhất ba cách kết thúc mạng sống của mình, nhưng sự thật là ả vẫn còn sống sờ sờ.
“Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này.”
Hứa Nặc nói.
Allen mang ả về, nhốt ả ở đây, không có cho người tra tấn ả.
Hoàn cảnh quen thuộc, bầu không khí yên tĩnh như lan tràn mùi vị chán ghét lúc 4 bị làm nhục.
“Allen, ngài là người đàn ông thâm tình nhất và cũng là người đàn ông vô tình nhất mà tôi từng gặp.
Tất cả thâm tình của ngài đều dành cho người phụ nữ tên Thẩm Thanh Lan.
Ngài vất vả khổ cực âm thầm bảo vệ cô ta, còn cô ta thì sao? Cô ta cùng người đàn ông khác kết hôn rồi sinh con, sống cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, chẳng hề nhìn thấy những chuyện ngài làm.
Ngài cũng là người đáng thương nhất mà tôi từng thấy trên thế giới này, rõ ràng một lòng nặng tình với người ta, vậy mà người ta lại coi ngài là thú dữ, chỉ muốn lập tức giết chết ngài.”
Hứa Nặc tỏ vẻ thương hại nhìn Allen, ánh mắt từng tràn ngập tình yêu trở nên bình tĩnh.
Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy được sự căm thù đến tận xương tủy trong ánh mắt ấy.
Allen không hề tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn Hứa Nặc, “Xem ra mấy ngày qua cô thật sự không nhàn rỗi, tự hiểu rất sâu sắc.”
“Allen, ngài nói xem ngài có đáng buồn không? Không có người thân, không có bạn bè, càng không có người yêu, đàn em do tự tay ngài bồi dưỡng phản bội mình.
Chắc ngài không biết, ngài từng có cơ hội có một đứa con, nhưng đứa con của ngài đã bị chính tay ngài giết chết.”
Hứa Mạc cười nói.
“Chắc ngài không ngờ được.
Đêm hôm đó, tôi có con của ngài.
Đến khi tôi nhận ra sự tồn tại của nó, cũng là lúc nó rời khỏi tôi.
Ha Ha, Allen, đây là báo ứng! Cả đời này, ngài phải cô đơn một mình, vĩnh viễn sống trong bóng tối, không thấy được ánh mặt trời, không cảm nhận được ấm áp.
Tất cả đều là báo ứng của ngài!”
Allen vẫn bình tĩnh, dù nghe Hứa Nặc nói từng có thai với mình thì vẻ mặt của hắn vẫn không hề dao động.
Cho đến khi ả nói xong, hắn mới nói: “Cô nên cảm thấy may mắn vì đứa bé kia đã mất, nếu không…
tôi không ngại tự tay tiễn nó đi, ngay cả khi nó đã đến với thế giới này.
Không phải ai cũng có tư cách sinh con cho tôi, nhất
– là
– cô!”
Hứa Nặc chợt mở to mắt rồi bật cười ha ha, ả cười rất to, như điên như dại, “Ha ha, Allen, đây mới là con người thật của anh, những biểu hiện tôi thấy trước kia đều là giả dối, tất cả đều là giả dối, vậy mà tôi lại đi yêu một ác quỷ như anh.
Hôm nay tôi ra nông nỗi này đúng là đáng đời!”
Mọi tia sáng trong mắt Hứa Nặc đều biến mất, trở nên hoàn toàn tịch mịch, “Allen, giết tôi đi!”
Allen nhìn Hứa Nặc “Được, cho cô toại nguyện.”