Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một người dẫn đầu đi vào, thư ký bất lực theo sau, bối rối nhìn Hàn Dịch, “Tổng Giám đốc, thật xin lỗi, tôi không cản cô ta được.”
“Ở đây không có chuyện của cô, ra ngoài đi!”
Hàn Dịch lạnh giọng nói.
Anh nhìn trợ lý, trợ lý hiểu ý ra ngoài.
Thư ký còn tưởng rằng Hàn Dịch không so đo nên lùi ra ngoài.
Trợ lý thẩm thở dài, cô thư ký này toan tính quá nhiều, không thấy rõ thân phận của mình, lại còn thích tự cho là đúng, suy đoán tâm tư của cấp trên.
Nếu cô ta đoán đúng thì người ta còn có thể khen một câu, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta là một kẻ ngu ngốc.
“Làm phiền anh cũng đi ra ngoài.”
Ninh Kha nói với trợ lý.
Trợ lý nhìn thoáng qua Hàn Dịch, nhận được sự cho phép của anh mới đi.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người.
Ninh Kha nhìn Hàn Dịch, vẻ lạnh lùng trên mặt lập tức được thay thế bằng vẻ đau lòng, “Hàn Dịch, tại sao anh không đồng ý đính hôn với em?”
Hàn Dịch đặt bút xuống, dựa lưng vào ghế, ung dung nhìn cô ta, “Tôi không biết cô là ai, tại sao phải đính hôn với cô?”
Ninh Khai tải mặt, ánh mắt oán trách, giống như đang nhìn một người đàn ông phụ lòng, “Anh không biết em?”
Trái tim Hàn Dịch run lên, chẳng lẽ là một trong những món nợ phong lưu của mình? Anh nhìn lại Ninh Kha, thật sự là không có chút ấn tượng nào với người phụ nữ này.
Ninh Kha thấy Hàn Dịch thật sự không nhớ rõ mình, cô ta chợt rơi nước mắt lã chã, “Hàn Dịch, tại sao anh lại có thể như vậy? Trước đây anh còn nói em là trái tim của anh.”
ỗ, đúng là một trong những món nợ phong lưu của mình.
Hàn Dịch đã nghĩ rõ ràng, thầm hối hận với cuộc sống hoang đường trước đây.
Nếu sớm biết sẽ gặp được Vu Hiếu Huyên, thì lúc trước anh sẽ giữ mình trong sạch.
Bây giờ thì hay rồi, cái này có phải gọi là nếu không làm thì sẽ không đến nỗi tự tìm chết không nhỉ? Dù trong lòng có nghĩ gì thì trên mặt Hàn Dịch vẫn không có chút khác thường nào, “Thế thì đã sao? Tôi từng nói câu này với rất nhiều phụ nữ, không chỉ có một mình cô.”
“Nhưng mà anh nói sẽ lấy em.
Vì câu nói đó của anh nên em đã về nước ngay khi vừa kết thúc việc học.”
Ninh Kha đau khổ nói.
Hàn Dịch nhíu mày, “Cô này, cô đang nằm mơ giữa ban ngày à?”
Trong quá khứ, mặc dù cuộc sống của anh rất hoang đường, mở miệng là thốt ra được mấy lời dỗ ngon dỗ ngọt.
Có điều, anh chưa từng nói với người phụ nữ nào về việc kết hôn, hoặc là việc liên quan đến đám cưới.
Không phải người phụ nữ trước mắt anh bị mắc chứng ảo tưởng đấy chứ? “Hàn Dịch, anh còn nhớ bốn năm trước anh đi công tác ở nước F không? Anh đến trường gặp em, chúng ta cùng nhau đến quán bar chơi, anh nói đợi em tốt nghiệp thì sẽ kết hôn với em.”
Hàn Dịch nở nụ cười, mắt Ninh Kha sáng lên, còn tưởng là anh đã nhớ lại, “Hàn Dịch, anh nhớ ra rồi sao?”
Hàn Dịch gật đầu, “Ừ, nhớ rồi, cô chính là em gái đeo kính.
Chị hai, tôi đề nghị chị nên khám bác sĩ tâm lý, bệnh của chị không nhẹ.”
Sắc mặt Ninh Kha trắng nhợt, ngơ ngác nhìn Hàn Dịch, “Hàn Dịch, anh có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Hàn Dịch gác chân lên bàn làm việc, cầm một cây bút đặt lên đầu ngón tay xoay tròn, cả người toát ra hơi thở không đứng đắn, quyến rũ chết người.
Ánh mắt của Ninh Kha hơi lóe lên, tức giận thoáng qua rồi biến mất, gương mặt lộ ra vẻ si mê, “Hàn Dịch, anh vẫn giống như trước đây.
Em yêu bộ dạng này của anh nhất.
Rõ ràng là cả người anh toát lên hơi thở chán chường, nhưng lại giống như chất độc gây nghiện, khiến em muốn ngừng mà không được.”
Cơ thể Hàn Dịch run lên, còn làm quá lên xoa xoa cánh tay của mình, “Xin cô nói chuyện bình thường một chút.
Cô thế này, tôi nghi ngờ rằng chỗ này của cô có vấn đề.”
Anh chỉ vào đầu của mình.
Ninh Kha đau lòng, “Hàn Dịch, anh cứ phải đối xử với em như vậy sao? Không thể nói chuyện nhẹ nhàng với em được sao? Giống như trước kia vậy.”
Hàn Dịch lập tức để chân xuống, bày ra vẻ nghiêm túc, “Cô còn chuyện gì khác không? Nếu không, xin mời ra ngoài, thời gian của tôi rất quý giá”
“Hàn Dịch, đính hôn với em, chỉ có lợi chứ không có hại.
Mặc dù bây giờ anh là Tổng Giám đốc của tập đoàn Hàn Thị, nhưng trong tay anh chỉ có 35% cổ phần.
Nhìn thì thấy số cổ phần này rất nhiều, nhưng nếu có một ngày đám cổ động hợp tác với nhau, yêu cầu anh từ chức, thì anh cũng không có cách nào khác.
Nếu anh kết hôn với em, thì 18% cổ phần nằm trong tay nhà họ Ninh sẽ thuộc về anh.
Số cổ phần trong tay anh sẽ biến thành 53%, anh sẽ có quyền kiểm soát tuyệt đối trong tập đoàn Hàn Thị.
Còn em, em là người thừa kế duy nhất của Song Thành.
Sau này Song Thành sẽ là của em, nói cách khác là của con chúng ta.
Về bản thân em, em tự thấy ngoại hình của mình không có sự chênh lệch với anh, trình độ cũng cao, có thể nói là phù hợp với anh.
Tại sao anh lại không đồng ý đính hôn với em?”
Lúc nói những lời này, ánh mắt Ninh Kha lộ ra vẻ tỉnh táo, còn đâu dáng vẻ mê trai trước đó.
Hàn Dịch vỗ tay, “Nói rất hay! Nhìn cô thế này rất thuận mắt, bộ dạng lúc nãy của cô quả thực nhìn không được tự nhiên.
Cô Ninh, tôi cho cô một kiến nghị thật lòng, sau này nếu muốn giả vờ thích người khác, ít nhất…
cũng phải diễn giống một chút, ví dụ như ánh mắt.”
Khuôn mặt Ninh Kha cứng đờ, “Em không biết anh đang nói gì, em thật sự rất thích anh, không phải giả vờ.”
“Chậc chậc, tôi vừa nói cô ngừng diễn thì cô lại diễn nữa rồi.
Cô Ninh, có thể cô không biết, mặc dù tôi là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng, cũng quen giữ gìn các mối quan hệ trên thương trường.
Nhưng dù vậy, tôi chưa từng thích người tự cho mình là thông minh diễn kịch trước mặt tôi.
Tôi đã nói như thế, cô thật sự vẫn muốn tiếp tục diễn với tôi à? Nếu cô vẫn không thành thật thì tôi đành mời cô ra ngoài.”
Ninh Kha thu vẻ mặt diễn trò lại, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hàn Dịch, “Được rồi, nếu Tổng Giám đốc Hàn đã thích thẳng thắn thì tôi cũng nói thẳng.”
Vẻ mặt cô ta ung dung, giống như sự thâm tình không hối tiếc vừa rồi chỉ là ảo giác.
Trong mắt Hàn Dịch hiện lên vẻ đúng như dự đoán, “Quả nhiên như vậy mới thoải mái.
Nói đi, cô muốn làm gì?”
Ninh Kha mỉm cười, “Tổng Giám đốc Hàn, tôi nghiêm túc với đề nghị tuyên bố đính hôn.
Cổ phần công ty thuộc về anh là thật, nhưng kết hôn là giả.”
Hàn Dịch nhướng mày, “O?”
Ninh Kha tiếp tục: “Tôi biết Tổng Giám đốc Hàn và cô Vu yêu nhau, hai người sống chung với nhau, tình cảm rất tốt.
Tôi cũng giống anh, đã có người mình yêu.
Có điều, anh cũng biết đấy, người sống trong những gia đình như chúng ta không thể quyết định đối tượng kết hôn của mình được.
Gia đình tôi cũng vậy, ba mẹ tôi cảm thấy bạn trai tôi chướng mắt, muốn chia rẽ chúng tôi.
Tình cảm giữa tôi và bạn trai rất tốt, nhất định phải là đối phương mới được.
Ba mẹ tôi nói, nếu tôi lựa chọn ở bên anh ấy thì nhất định phải từ bỏ thân phận người thừa kế của Song Thành, rời khỏi nhà họ Ninh.
Còn nếu tôi đồng ý nghe lời bọn họ, bọn họ sẽ lập tức giao Song Thành cho tôi.”
Hàn Dịch nghe vậy liền hiểu, cô gái trước mặt vừa muốn tình yêu vừa muốn gia sản, đúng là tham lam! “Song Thành và Hàn Thị vẫn luôn hợp tác vui vẻ, Song Thành cũng là cổ đông lớn thứ hai của Hàn Thị, dù tôi không nói thì Tổng Giám đốc Hàn cũng biết rõ sức ảnh hưởng của Song Thành ở Hàn Thị.
Một vị vua đầy tham vọng làm sao có thể để người khác ngủ say trên giường mình? Tôi tin một người giống như Tổng Giám đốc Hàn, nếu có cơ hội thì cũng muốn lấy lại 18% cổ phần.”
Ninh Kha nói ra suy nghĩ của mình, không hề đả động gì đến mục đích của cô ta.
“Chờ chút, cho tôi chen vào một câu.”
Hàn Dịch cắt ngang lời của Ninh Kha, “Cô Ninh, thời gian của tôi rất quý giá, làm phiền cô đi thẳng vào vấn đề, nói thẳng mục đích của cô.”
Khuôn mặt Ninh Kha cứng đờ, chưa từng có người nào không nể mặt cô ta như Hàn Dịch.
Cô ta nhanh chóng khôi phục vẻ mặt, “Được, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn, không làm lỡ thời gian quý giá của Tổng Giám đốc Hàn.”
Cô ta cố tình nhấn mạnh mấy chữ thời gian quý giá, giống như một cách trào phúng.
Vẻ mặt Hàn Dịch không thay đổi.
Ninh Kha sắp xếp lời nói cho ổn rồi mới mở miệng: “Tôi cần Tổng Giám đốc Hàn kết hôn với tôi.
Một năm sau, chúng ta sẽ ly hôn.
Để đền bù, tôi sẽ đưa 18% cổ phần cho anh.”
Phụt! Hàn Dịch đang uống nước, nghe lời Ninh Kha nói thì không kiếm được mà phun nước vào mặt cô ta.
“Xin lỗi xin lỗi, nhất thời kích động mà thôi.”
Hàn Dịch xin lỗi không hề chân thành.
Anh đưa khăn giấy cho Ninh Kha, cô ta cau có mặt mày lau nước trên mặt mình.
Lau một cái, lớp trang điểm tỉ mỉ ở trên mặt cô ta cũng sạch sẽ.
Hàn Dịch chỉ vào phòng nghỉ, Ninh Kha đi vào.
Lúc đi ra, lớp trang điểm trên mặt cô ta đã trở lại.
“Vừa rồi tôi không hiểu ý của cô Ninh, mong cô Ninh giải thích lại.”
Hàn Dịch nói.
Ninh Kha ngồi xuống một lần nữa, vốn định uống một ngụm nước, lại phát hiện từ lúc đi vào cho đến bây giờ, không có ai rót nước cho cô ta.
Cô ta nhíu mày, hỏi: “Tống Giám đốc Hàn, tôi có thể uống một ly nước không?”
Hàn Dịch chỉ đồng hồ, mặt Ninh Kha tái xanh, cái tên đàn ông này…
“Tôi đã có thai, gia đình tôi không đồng ý cho tôi và bạn trai kết hôn.
Bọn họ xem trọng anh, muốn hai nhà chúng ta liên hôn.
Tôi không muốn con tôi trở thành con riêng, cho nên tôi muốn kết hôn với anh.
Anh yên tâm, tôi không cần anh thực hiện nghĩa vụ của một người chồng.
Yêu cầu của tôi chỉ có một, đó là anh làm người chồng trên danh nghĩa của tôi.
Một năm sau, tôi sẽ ly hôn với anh, lý do là không còn tình cảm.
Ngoài vấn đề đứa con thuộc về tôi, thì tất cả những tài sản khác sau khi cưới sẽ thuộc về anh, mà anh cũng có thể có được 18% cổ phần, đồng thời thu được lợi ích từ sự hợp tác chặt chẽ giữa Song Thành và Hàn Thị.
Tôi nói vậy, anh đã rõ ràng chưa?”
Tất nhiên Hàn Dịch đã hiểu rõ, anh cười híp mắt.
Trong mắt Ninh Kha hơi lóe lên, cô ta biết không có người đàn ông nào có thể dứt khoát từ chối lời đề nghị này, nhất là người đàn ông giống như Hàn Dịch.
Anh là một người đàn ông có năng lực và tham vọng.
Trong mấy năm ngắn ngủi, anh đã phát triển Hàn Thị đạt đến quy mô mà thời tổ tiên và bậc cha chú cũng không thể làm được.
Hơn nữa, cô ta biết anh còn có sản nghiệp riêng của mình.
Người đàn ông như vậy là đối tượng vô cùng thích hợp để liên hôn, cũng khó trách ba mẹ cô ta luôn xem trọng anh.
Nếu không có người yêu, có lẽ cô ta cũng sẽ cân nhắc đề nghị kết hôn với anh.
“Ngại quá, cô Ninh, tôi không có chút hứng thú nào với đề nghị của cô, tôi không muốn đổ vỏ, cô nên mới vị cao nhân nào khác đi thì hơn.”
Hàn Dịch cười híp mắt nói.
Nụ cười trên mặt Ninh Kha cứng lại, dường như vẫn chưa hiểu ý của Hàn Dịch.
Cô ta ngơ ngác nhìn anh, hỏi lại: “Anh nói cái gì?”
Hàn Dịch lạnh nhạt nói: “Lời tôi nói đã rất rõ ràng, cô có thể đi rồi.
Cô Ninh đi thong thả, không tiễn.”
Ninh Kha ngây người, khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin được, “Hàn Dịch, tôi nghĩ là anh chưa hiểu rõ ý của tôi.”
“Không, tôi hiểu rồi, nhưng tôi từ chối.
Cô nói đúng một điều, đó là Hàn Dịch tôi có tham vọng, cũng có năng lực, nên tôi có thể dựa vào bản thân mà mở rộng lãnh thổ của mình, không cần sự bố thí của một người phụ nữ nào.
Cơm gì tôi cũng có thể ăn, chỉ duy nhất cơm mềm là tôi không ăn.”
“Hàn Dịch, anh biết anh đang từ chối cái gì không? Anh chỉ cần đưa ra một danh phận là có thể đạt được những điều này mà không cần trả giá cũng không cần vất vả nỗ lực.
Chẳng lẽ chỉ như vậy mà anh cũng không đồng ý sao?”
Ninh Kha thật sự không hiểu nổi.
Nếu đổi lại thành bất cứ người đàn ông nào khác, đối mặt với những điều kiện có lợi như thế, thì tất cả bọn họ đều sẽ đồng ý.
“Tôi không ngốc.
Đối với tôi mà nói, danh phận mới là thứ quan trọng nhất.
Tôi sống hoang đường nửa cuộc đời, chỉ có duy nhất thứ này là còn sạch sẽ, tôi muốn giữ nó nguyên vẹn đưa cho người tôi yêu, mà không phải bán đi trong một cuộc giao dịch.
Tôi là thương nhân, cũng là một người đàn ông, tôi có người mình muốn bảo vệ và quý trọng.”
Quan trọng hơn là Hàn Dịch anh sẽ không để Vu Hiếu Huyên phải gánh chịu cái danh người thứ ba hay vợ kế, cũng sẽ không để con của mình trở thành con riêng.
Hàn Dịch nói rất nghiêm túc, vô cùng trái ngược với thái độ thờ ơ không đúng đắn của anh.
Ninh Kha im lặng nhìn anh, một lúc lâu sau mới yếu ớt nói: “Hàn Dịch, anh không giống với suy nghĩ của tôi.”
“Ồ, cô cho rằng tôi là loại người gì?”
Hàn Dịch rất hứng thú hỏi.
Ninh Kha cười cười, “Trước đây nghe người ngoài đồn anh…”
Hàn Dịch hiểu ý của cô ta, cười: “Ai cũng có một thời tuổi trẻ nông nổi không hiểu chuyện.
Không phải vì thế mà cô lựa chọn tối đấy chứ?”
Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên trở nên hài hòa.
Cuối cùng Ninh Kha cũng nở nụ cười chân thành, “Không hẳn là vậy, tôi không phủ nhận nó là một trong những nguyên nhân.
Ba mẹ tôi thật sự đánh giá cao năng lực của anh, cũng thật sự mong muốn hợp tác.
Còn tôi đồng ý kết hôn với anh, thì tôi cũng dễ dàng bước qua cửa ải của ba mẹ, danh tiếng của anh…
Khụ khụ, lại là như thế, dù sau này có ly hôn thì cũng không ảnh hưởng lớn đến anh.”
“Có lẽ là tôi khiến cho cô Ninh thất vọng rồi.”
“Có hơi thất vọng, nhưng ngạc nhiên thì nhiều hơn.
Không ngờ Tổng Giám đốc Hàn lại là người si tình như vậy.
Lúc còn đi học, tôi từng nghe một câu: người càng vô tình, khi nghiêm túc thì càng thâm tình.
Câu này quả thật rất đúng với anh, cô gái được anh yêu rất may mắn.”
Trong mắt Ninh Kha hiện lên vẻ hâm mộ.
Cô ta hy vọng mình có thể giống như Hàn Dịch, được lựa chọn người mình yêu.
Hàn Dịch khẽ cười: “Cô Ninh quá khen rồi, tôi không tốt như thế, chỉ là đúng lúc gặp đúng người mà thôi.
Nói may mắn, thật ra người may mắn là tôi mới đúng.”
Là Vu Hiểu Huyên giúp anh hiểu được tình yêu là gì, tình thân là gì, ấm áp là gì.
Ninh Kha đánh giá Hàn Dịch, vẻ tò mò hiện lên trong mắt cô ta.
Hàn Dịch nhướng mày, Ninh Kha cười nói: “Tôi hơi tò mò, tại sao anh biết tôi giả vờ? Chẳng lẽ anh đã biết trước đây chúng ta không hề quen biết nhau?”
Hàn Dịch lắc đầu.
Trước đây anh hẹn hò với nhiều cô gái như vậy, làm sao có thể nhớ hết được? Lúc vừa thấy Ninh Kha, anh còn tưởng rằng đó là nợ phong lưu trước kia của mình.
“Là ánh mắt của cô bán đứng cô.
Mặc dù khuôn mặt cô tỏ ra thâm tình, nhưng trong mắt cô không hề có chút tình cảm nào, ánh mắt khi yêu một người không phải như thế.”
Hàn Dịch nói.
Ninh Kha ngẩn người, sau đó bật cười, “Thì ra là thế, tôi còn tự cho là mình diễn rất tốt, không ngờ vừa nhìn đã bị lộ.
Đại khái là tôi không có tài diễn xuất trong truyền thuyết, may là tôi không làm diễn viên, không thì…
có lẽ nước bọt cũng đủ dìm tôi chết đuối.”
Ninh Kha tự giễu.
Hàn Dịch cười, “Không đến mức chết đuối, nhưng bị phỉ báng thì chắc chắn.”
“Lúc nãy anh có nhắc đến cô em đeo mắt kính.
Anh thật sự nghĩ rằng tôi là một trong những bạn gái cũ của anh à?”
Hàn Dịch nhún vai, “Tôi cũng không biết là ai, tôi chỉ thuận miệng nói thôi.”
Thì ra là lừa cô ta, Ninh Kha hiểu ra.
“Nếu Tổng Giám đốc Hàn đã có người mình muốn bảo vệ, thì đề nghị vừa rồi của tôi coi như xóa bỏ.
Anh hãy xem như tôi chưa nói, tôi nhận đây cũng chúc anh và cô Vu sớm sinh quý tử, bên nhau đến già.
Về việc trên weibo, anh cứ yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng.
Thật ra, không phải hôm nay tôi không thu hoạch được gì, ít nhất…
tôi có thể quen biết anh một lần nữa.
Quả nhiên, không thể tin lời đồn.”
Hàn Dịch mỉm cười, khiển ánh mắt Ninh Kha sáng lên.
Không thể không thừa nhận, bề ngoài của Hàn Dịch khiến rất nhiều phụ nữ gục ngã, đúng là yêu nghiệt mà, khó trách trước đây cuộc sống của anh hoang đường như vậy.
Ba ngày đổi một cô bạn gái mà cũng không xảy ra chuyện gì không hay, e rằng tất cả là nhờ vào gương mặt này của anh, có thể khiến vô số phụ nữ điên cuồng, cam tâm tình nguyện trở thành một trong những người phụ nữ của anh.
“Không hẳn là không thể tin, những chuyện trước đây đều là thật, chỉ là bây giờ tôi là lãng tử quay đầu.”
“Chúc mừng Tổng Giám đốc Hàn lãng tử quay đầu.
Làm quen lại từ đầu, tôi là Ninh Kha của Song Thành.”
Ninh Kha đưa tay ra.
Hàn Dich đứng dậy, lịch sự bắt tay cô ta, “Tôi là Hàn Dịch”
“Tổng Giám đốc Hàn, sắp đến giờ ăn cơm rồi, tôi có vinh hạnh được mời anh ăn một bữa không?”
Ninh Kha đưa ra lời mời.
Hàn Dịch lắc đầu, “Hôm khác đi.”
Ninh Kha chợt nhớ ra giờ phút này bọn họ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, không nên xuất hiện cùng nhau.
Nếu bị chụp ảnh ăn cơm chung, thì không biết sẽ gây nên sóng gió lớn đến mức nào nữa.
“Là tôi không suy nghĩ chu đáo, vậy hẹn lần sau.”
Ninh Kha lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đặt lên trên bàn.
“Đây là danh thiếp của tôi, sau này anh muốn tìm tôi, có thể gọi vào số này.
Nếu có cơ hội, không ngại thì dẫn bạn gái của anh cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tôi muốn nhìn xem rốt cuộc là cô gái như thế nào có thể khiến cho Tổng Giám đốc Hàn làm lãng tử quay đầu.”
“Cô đã gặp cô ấy rồi.”
“Đó là ở trên ti vi, chưa từng tiếp xúc ngoài đời thật.”
“Được, lần sau có cơ hội tôi dẫn cô ấy theo.”
Hàn Dịch không từ chối.
“Vậy tôi không làm lỡ thời gian quý báu của Tổng Giám đốc Hàn nữa, xin phép đi trước.”
“Chờ đã.”
Hàn Dịch gọi Ninh Kha lại.
Ninh Kha vừa mở cửa thì dừng bước, “Cô Ninh, cho cô một lời khuyên chân thành, cá và chân gấu không thể muốn cả hai, cô nên suy nghĩ rõ ràng cái gì mới là quan trọng nhất đối với mình.
Chờ cô nghĩ thông suốt, cô sẽ không cảm thấy khó khăn đến thế.”
“Cảm ơn.”
Ninh Kha nói.
Lúc Ninh Kha ra ngoài, tình cờ thấy cô thư ký ngăn cô ta lại lúc nãy.
Thư ký ôm một thùng giấy nhỏ, hai mắt đỏ bừng, xem ra là vừa bị sa thải.
Thư ký thầy cô ta, thì bày vẻ đáng thương nhìn.
Ánh mắt Ninh Kha lóe lên rồi thu ánh mắt lại, quay người đi vào thang máy.
Nếu cô ta là Hàn Dịch thì cũng sẽ không giữ loại người này ở công ty.
Lúc cô ta xông vào phòng làm việc, mặc dù khí thế rất hung hăng, nhưng thật ra là bất cứ người nào cũng có thể cản cô ta lại.
Mà cô thư ký vừa rồi, hoàn toàn không có ý muốn cản cô ta lại.
Có lẽ là ngại thân phận thiên kim kiêm cổ đông hai tập đoàn của cô ta, hoặc cũng có lẽ là vì lý do khác.
Trong phòng làm việc, Hàn Dịch dựa vào ghế, nhìn lên trần nhà, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, anh gọi điện thoại cho trợ lý: “Chuẩn bị cho tôi một vài thứ…
Đúng vậy, ngày mai phải có, nhất định phải sắp xếp tốt, nếu làm không được thì cậu cút ngay cho tôi.”
Trợ lý đau khổ nhận lệnh, vốn định đi ăn cơm, bây giờ phải đổi hướng đi ra ngoài.
Không còn nhiều thời gian, mà có nhiều thứ cần chuẩn bị, anh ta vẫn nên làm xong nhiệm vụ mà ông chủ giao rồi nói sau.