Bà Đỗ trở lại nhà ở tạm trong thủ đô, cả người hồn bay phách lạc, ngay cả Đỗ Hồng Hải trở về lúc nào cũng không biết.
“Bà ngẩn người cái gì đấy? Đã nấu cơm chưa?”
Đỗ Hồng Hải gọi, kéo bà Đỗ đang thẫn thờ trở lại.
“Hả? Nấu cơm? Tôi quên mất, để tôi xuống dưới lầu mua đồ ăn.”
Bà Đỗ hoàn hồn, đứng dậy định đi ra ngoài.
Đỗ Hồng Hải xua tay, “Thôi, chẳng phải trong nhà còn đồ thừa từ trưa sao? Hâm nóng lên ăn tạm mấy miếng là được rồi.”
“Ừ.
Được.”
Bà Đỗ gật đầu, xoay người đi vào nhà bếp, một lát sau, trong phòng bếp đã truyền đến tiếng bát đĩa vỡ tan tành.
Đỗ Hồng Hải chạy vội vào thì thấy bà Đỗ đang ngồi xổm dưới đất dọn dẹp.
“Được rồi, bà để tối.”
Đỗ Hồng Hải kéo vợ dậy, cầm lấy cây chổi bên cạnh quét dọn.
“Hôm nay bà làm sao thế, có chuyện gì lo lắng sao?”
Đỗ Hồng Hải đặt một bát mì trước mặt vợ rồi hỏi.
Ông không biết nấu cơm, mì là món duy nhất ông biết làm.
Bà Đỗ ăn mì, thật ra chính là mì gói đơn giản, chần qua nước sôi, Đỗ Hồng Hải bỏ hai quả trứng gà vào bên trong.
Nghe thấy chồng hỏi, ánh mắt bà Đỗ thoáng hoang mang, chẳng qua bà ta cúi đầu nên Đỗ Hồng Hải không nhìn thấy.
Bà ta nói: “Tôi vừa nghĩ đến con trai, đã mấy tháng rồi tôi không gặp nó, cũng không biết bây giờ nó thế nào, ăn có ngon không, ngủ có ngon không.”
Vừa nói, nước mắt bà ta vừa rơi lã chã.
Nhớ đến con trai còn đang ở trong bệnh viện tâm thần, Đỗ Hồng Hải cũng hết hứng ăn cơm.
Ông để đũa xuống, thở dài.
Đỗ Nam gây ra chuyện như vậy, đương nhiên nhà họ Ôn sẽ không chịu để yên.
Không đến một tháng, công ty đã không gượng nối, hơn nữa bởi vì chuyện Đỗ Nam mà Đỗ Hồng Hải cũng không còn tâm tư quản chuyện công ty, đành trực tiếp tuyên bố phá sản.
Bán tất cả những thứ đáng tiền trong nhà, ông cùng vợ đến thủ đô mua một căn nhà nhỏ để ở, chính là để đưa Đỗ Nam ra ngoài.
Tuy chuyện Đỗ Nam làm khiến Đỗ Hồng Hải rất thất vọng, nhưng dù sao hắn ta cũng là con trai duy nhất của ông, Đỗ Hồng Hải đấu thể trơ mắt nhìn con trai ở bệnh viện tâm thần chịu giày vò được.
Không phải ông không trách bà Đỗ làm việc không suy nghĩ.
Nếu trước đây bà ta không giở trò khôn vặt mà để Đỗ Nam vào tù thì cùng lắm cũng chỉ mấy năm là hắn ta cũng được thả rồi.
Như thế dù sao cũng tốt hơn bây giờ, một mình đợi trong bệnh viện tâm thần, còn bị những bác sĩ kia đối xử như bệnh nhân thật sự, ngày nào cũng phải uống những loại thuốc kia, cho dù là một người bình thường thì lâu dài cũng sẽ bị ép phát điên.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Ngày mai tôi lại nghĩ cách.”
Đỗ Hồng Hải khuyên vợ.
Bà Đỗ có thể không nghĩ sao? Bất cứ lúc nào bà ta cũng nghĩ đến Đỗ Nam.
“Nghĩ cách nghĩ cách, đã mấy tháng mà cách gì cũng không có.
Chúng ta không quen ai ở thủ đô, bây giờ nhà chúng ta đã tiêu gần hết tiền, còn có thể có cách nào nữa!”
Bà Đỗ ôm mặt, khuôn mặt đau khổ.
Bà ta thực sự hối hận, sớm biết thế này thì trước đây chắc chắn bà ta đã không đưa ra ý này, người hại con trai không ai khác chính là bà ta.
Đỗ Hồng Hải trầm giọng nói, “Hôm nay tôi đi gặp một người bạn làm ăn trước đây.
Ông ta nói sẵn lòng giới thiệu viện trưởng bệnh viện kia cho tôi.
Để ngày mai tôi đến nhà người ta ăn bữa cơm, cầu xin người ta, nghĩ cách gặp được Đỗ Nam.”
Mắt bà Đỗ sáng lên, nhìn chồng với vẻ mong đợi, “Ông xã, ông nói thật chứ? Thật sự có thể gặp con sao?”
“Bây giờ còn chưa biết, phải chờ đến mai xem thế nào.
Nhưng tôi nghĩ chắc là không vấn đề gì đâu, dù sao cũng chỉ gặp mặt mà thôi.
Bà ăn cơm trước đi.”
Đỗ Hồng Hải an ủi vợ, trong lòng cũng thấy mệt mỏi, có khi thăm tù còn không khó khăn như vậy.
Không phải ông không muốn mua chuộc bác sĩ và y tá, cũng đã vào một lần nhưng Đỗ Nam lại bị người ta trông coi quá ngặt, bị khóa trong phòng, hoàn toàn không thể gặp được.
Lần trước ông ta đã nhờ bác sĩ tạm rời khỏi vị trí, nhưng cũng không có cách nào, Đỗ Hồng Hải chỉ có thể nghĩ cách khác.
Bà Đỗ nghe vậy thì thoải mái hơn, ăn được khá nhiều.
Bà ta ăn một miếng mì do chồng làm mà chỉ cảm thấy khó nuốt.
Bà ta chưa từng trải qua cuộc sống thế này, mấy tháng qua đối với bà ta, mọi chuyện cứ như là ác mộng vậy.
Hôm sau, Đỗ Hồng Hải vừa ra ngoài thì Bà Đỗ đã ở nhà thấp thỏm đợi tin, mãi cho đến khi Đỗ Hồng Hải về.
“Ông xã, chừng nào thì tôi gặp con được.”
Đỗ Hồng Hải vừa vào cửa thì bà Đỗ đã lên tiếng.
Đỗ Hồng Hải nhìn vợ với ánh mắt sâu thẳm.
“Ông nói đi, chừng nào chúng ta có thể gặp con? Bây giờ đi được không? Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Sáng sớm hôm nay, bà Đỗ đã thay một bộ đồ đẹp nhất, chính là để mình trông có tinh thần một chút.
Đỗ Hồng Hải yếu ớt nói, “Hôm qua bà đã làm gì?”
Bà Đỗ sửng sốt, “Cái gì?”
“Viện trưởng từ chối lời thỉnh cầu của tôi.
Ông ấy nói với tôi là hôm qua có người gọi đến dặn dò là trước khi Đỗ Nam khỏi bệnh thì không được cho bất cứ ai gặp.
Tôi hỏi bà, bà đã làm gì?”
Ánh mắt Bà Đỗ thoáng vẻ chột dạ: “Tôi có làm gì đâu, hôm qua tôi chỉ đợi ở nhà, ngay cả cửa còn chưa ra đến.”
Đỗ Hồng Hải hừ lạnh: “Tôi vừa hỏi bảo vệ chung cư rồi.
Hôm qua bà ra ngoài hơn nửa ngày, mãi đến chiều mới về.
Bây giờ bà lại nói với tôi là không ra ngoài, ý bà là bảo vệ đang lừa tôi sao?”
“Bảo vệ nhìn nhầm rồi, thật sự là tôi không ra ngoài.”
Bà Đỗ vẫn nhất mực nói dối, bà ta đâu dám thừa nhận rằng mình ra ngoài tìm Thấm Thanh Lan.
Nhưng trong lòng bà ta lại oán hận Thẩm Thanh Lan lòng dạ nham hiểm.
Bà ta chỉ nói vài câu mà cô đã làm vậy, đây không phải ỷ có quyền có thể muốn làm gì thì làm sao? Đã sống với nhau mấy chục năm, chỉ một ánh mắt một hành động là Đỗ Hồng Hải đã có thể nhận ra bà ta đang nghĩ gì, “Viện trưởng nói, nếu là trước đây thì cho gặp cũng không vấn đề gì lớn, nhưng bây giờ lãnh đạo cấp trên đích thân gọi điện thoại, nói Đỗ Nam quá mức kích động, để bảo vệ chúng ta, cũng để tốt cho Đỗ Nam thì bây giờ không nên cho bất kỳ ai đến thăm.”
“Cái gì mà kích động, đúng là nói bậy.
Con tôi không hề có bệnh, cũng không hề kích động gì cả, đây rõ ràng là bọn họ nói hươu nói vượn.”
Bà Đỗ tức giận.
Từ hôm qua, bà ta đã mong chờ được gặp con trai thế nào, ấy vậy mà bây giờ lại hụt hẫng, thất vọng tràn trề, bà ta khó mà nhịn được cơn tức này: “Chắc chắn là Thẩm Thanh Lan làm.
Cô ta lấy mượn việc công báo thù riêng, thật sự cho rằng cả thủ đô không ai có thể trị được cô ta đúng không? Cùng lắm thì cá chết lưới rách.
Tôi lên mạng vạch trần cô ta.
Tôi muốn nhìn xem, chờ đến khi mọi người đều biết bộ mặt thật của cô ta thì còn xem cô ta là nữ thần nữa không?”
Bà Đỗ thở phì phò, nói xong thì liền trông thấy ánh mắt Đỗ Hồng Hải, mới phát hiện trong lúc tức giận mình đã lỡ miệng nói ra.
“Ông xã, tôi…”
“Hôm qua bà đi tìm Thẩm Thanh Lan đúng không?”
Đỗ Hồng Hải lạnh giọng hỏi.
“Không, tôi không đi.”
Bà Đỗ lắc đầu: “Tôi gặp cô ấy trên đường nên muốn cầu xin thôi.”
“Bà còn nói dối sao, bà thực sự muốn hại chết Đỗ Nam hả?”
Đỗ Hồng Hải quát lên.
Bà Đỗ co rúm lại, nhìn vào đôi mắt lạnh giá của chồng, cuối cùng vẫn không dám nói dối nữa: “Tôi chỉ muốn cầu xin cô ta để tôi gặp con trai thôi.”
Giọng bà ta rất nhỏ.
“Bà kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho tôi, bà đã nói gì với người ta.
Đừng hòng giấu tôi, trừ phi bà thực sự muốn hại chết con trai.”
Lúc này, bà Đỗ biết chẳng thể giấu được nữa, đành thành thật kể lại, “Ông xã, lúc đó tôi tức giận chứ tôi không phải cố ý? Tôi đâu biết là cô ta lại ác độc như vậy.”
Đỗ Hồng Hải trầm mặt nhìn vợ, vô cùng ủ rũ, chỉ trong nháy mắt đã trông già đi cả mười tuổi.
“Chuyện Đỗ Nam, tôi sẽ không nhúng tay vào nữa.
Hai ngày tới thu dọn mọi thứ rồi quay về thành phố Hải.”
Đỗ Hồng Hải đứng lên, lạnh lùng nói.
Bà Đỗ lập tức luống cuống, “Ông xã, ông không thể bỏ mặc được.
Đó là con trai duy nhất của chúng ta mà.
Nếu ông không quan tâm đến nó thì nó thật sự sẽ phát điện ở trong đó mất.”
“Tôi quan tâm, nhưng bà bảo tôi quan tâm thế nào.
Vất vả lắm tôi mới tìm được một cách thì cuối cùng lại bị mấy cầu của bà phá hỏng hết.”
: Tôi sẽ xin cô ta tha thi HS: “Ông xã, tôi biết sai rồi.
Ngày mai tôi sẽ đi xin lỗi Thẩm Thanh Lan.
Tôi sẽ xin cô ta tha thứ rồi ông lại nghĩ cách.”
Bà Đỗ van xin chồng.
Trước kia bà ta là bà chủ gia đình, mỗi ngày chỉ biết chơi mạt chược, dạo phố mua sắm làm đẹp, nào có nghĩ ra được cách gì? Hơn nữa, bà ta cũng không quen biết nhiều người như Đỗ Hồng Hải.
đẹp, nào có nghĩ ra 1 bà ta là bà chủ gia đình “Ông xã, ông không thể nhẫn tâm như vậy được!”
Đỗ Hồng Hải xoay người, lạnh lùng nhìn vợ: “Từ lần đầu tiên nó bắt đầu làm sai thì tôi đã phải chùi mông cho nó.
Mấy tháng nay, ngày nào tôi cũng bôn ba bên ngoài chính là để tìm cách đưa nó ra ngoài.
Thế mà bà đã làm gì? Hôm nay tôi nói luôn cho bà biết, chuyện của Đỗ Nam, tôi mặc kệ.
Nếu nó có trách thì chỉ trách mình có người mẹ không có đầu óc.
Ngày mai bà theo tôi trở về, hoặc một mình bà ở lại đây, bà chọn đi.”
Đỗ Hồng Hải thực sự đã hết hy vọng, nghĩ hết mọi cách, những tưởng đã có chút hy vọng nhưng cuối cùng kết quả lại như vậy.
“Tôi không về, tôi nhất định sẽ nghĩ cách cứu con tôi ra.
Tôi cũng không tin là nhà họ Thẩm còn có thể một tay che trời.”
Bà Đỗ tức giận.
Bước chân Đỗ Hồng Hải chợt dừng lại, nhưng ông cũng không buồn nhắc vợ rằng không muốn Đỗ Nam chết nhanh hơn vài năm thì tốt nhất đừng đắc tội với nhà họ Thẩm, vì ông biết mình có nói thì bà ta cũng chẳng nghe.
Ông mệt mỏi đi vào phòng.
Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
Ôn Hề Dao ngẩng đầu khỏi chồng tài liệu, vươn người, xoa cánh tay đau mỏi của mình.
“Tổng Giám đốc Ôn, đây là cà phê mà cô yêu cầu.”
Thư ký đi vào, đặt một ly cà phê lên bàn.
Ôn Hề Dao cười cảm ơn: “Buổi chiều tôi còn có lịch trình gì không?”
“Một giờ chiều, cô có cuộc họp trực tuyến với Tốn Giám đốc Triệu của Tuệ Đằng.
Ba giờ cô có một cuộc họp cấp cao.
Năm giờ phải dự một bữa tiệc.”
Thư ký đọc lịch trình của Ôn Hề Dao.
Lúc cô đi vào chỉ có một ly cà phê, lịch trình đó đã được cô nhớ trong đấu từ lâu.
“Được, tôi biết rồi.
Bữa tiệc năm giờ kia, cô để Phó tổng đi thay tôi đi, buổi tối tôi có việc phải về nhà, không đi được.”
Ôn Hề Dạo gật đầu, buổi tối cô định về nhà thăm Thẩm lão gia và Sở Vân Dung.
“Vâng, cô còn dặn dò gì không?”
Ôn Hề Dao lắc đầu, “Không, cô ra ngoài đi.”
“Vâng, Tổng Giám đốc.”
Thư ký vừa ra ngoài thì Thẩm Quân Dục gọi đến: “Hề Dao.”
Khóe miệng Ôn Hề Dao cong lên: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa.
Anh đang muốn hỏi em buổi trưa có rảnh không? Anh đang ở gần công ty em, khoảng nửa tiếng nữa là đến.”
Ôn Hề Dao nhìn giờ trên màn hình máy tính, vẫn đủ thời gian ăn một bữa cơm: “Được, em đợi ở dưới lầu.
Ăn nhà hàng đối diện công ty em nhé, em muốn ăn cá lư hấp của nhà hàng đó.”
Đương nhiên Thẩm Quân Dục không có ý kiến gì.
Cúp điện thoại, Ôn Hề Dao xử lý nhanh chóng hết mấy phần tài liệu, thấy gần đến giờ thì liền đứng dậy rời đi.
Vừa ra khỏi tòa nhà thì một bóng người liên xông đến.
Ôn Hề Dao giật mình, vô thức lùi về sau mấy bước, đến khi thấy rõ người đến thì sắc mặt chợt thay đổi.
“Hề Dao, cuối cùng thì cũng tìm được cháu.”
Bà Đỗ kích động nói.
Ôn Hề Dao cau mày: “Bà tìm tôi có chuyện gì?”
Bây giờ cô rất không muốn thấy người nhà họ Đỗ.
Bất kỳ ai gặp phải chuyện như vậy trong hôn lễ thì dù hôn lễ có được thuận lợi hoàn thành, hiện trường cũng không thấy máu, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn sẽ không khỏi thù ghét.
“Hề Dao, đã lâu dì không gặp cháu, dì muốn mời cháu ăn một bữa cơm”
Bà Đỗ nói.
“Xin lỗi, tôi đã có hẹn ăn cơm với chồng, e là không có thời gian.”
Ôn Hề Dao thẳng thừng từ chối.
Cô sợ ăn cơm với bà Đỗ thì sẽ không tiêu hóa nổi.
Mặt Bà Đỗ cứng đờ, hiểu “chồng”
mà Ôn Hề Dao nói là Thẩm Quân Dục, cũng là người nhà họ Thẩm, trong lòng không vui, nhưng cũng không quên mục đích hôm nay đến tìm Ôn Hề Dao.
Bà ta lại cười nói: “Cháu sống cùng chồng thì ăn lúc nào chẳng được.
Chúng ta hiểm khi mới gặp, cháu đi ăn cơm cùng dì nhé, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
“Nếu bà có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, còn chuyện ăn uống thì thôi đi.”
Ôn Hề Dao thản nhiên nói.
Bà Đỗ hơi ngập ngừng, “Hề Dao, hôm nay dì đến là có chuyện làm phiền cháu.
Cháu xem, Đỗ Nam đã vào bệnh viện mấy tháng mà dì còn chưa được gặp nó, trong lòng dì rất lo lắng.
Cháu có thể giúp dì, để dì gặp nó một chút được không? Dù chỉ nhìn từ xa thôi cũng được.”
Mắt Ôn Hề Dao lóe lên.
Nếu Bà Đỗ không nói thì cô cũng quên mất còn có người tên là Đỗ Nam này, “Chuyện này bà nên nói chuyện với bệnh viện, nói với tôi thì tôi cũng không có cách nào.”
Lý do thoái thác này không khác gì Thẩm Thanh Lan.
Bà Đỗ chỉ cho rằng Ôn Hề Dao không muốn giúp.
Trước khi tới, bà ta cũng đã dự tính trước, nhưng dù sao bà ta cũng nhìn Ôn Hề Dao lớn lên từ nhỏ, nên ít nhiều vẫn hiểu được tính cô và biết cô dễ nói chuyện hơn Thẩm Thanh Lan nhiều.
“Hề Dao, dì biết kiếp này cháu sẽ không thể tha thứ cho những chuyện mà Đỗ Nam gây ra với cháu.
Dì cũng không còn mặt mũi nào đến gặp cháu.
Nếu không phải thực sự không còn cách nào thì dì cũng không đến gặp cháu.
Dì cũng không hy vọng sẽ được đưa nó về nhà dưỡng bệnh, mà chỉ muốn gặp nó một lần, chỉ cần xác định là nó có khỏe hay không là được.
Thế nhưng, bệnh viện lại lấy lý do là nó quá kích động, sẽ làm chú dì bị thương, từ chối không cho chú dì đến thăm.
Hề Dao, cháu giúp gì được không?”
Bà Đỗ nói với vẻ vô cùng đáng thương.
Ánh mắt Ôn Hề Dao hiện vẻ rét lạnh.
Đỗ Nam rốt cuộc là điên thật hay giả điên thì thật ra trong lòng mọi người đều rõ.
Cho rằng lấy cớ thần kinh có vấn đề là có thể trốn tránh được trách nhiệm với pháp luật sao? Cách làm như thế chỉ khiến lòng Ôn Hề Dao càng thêm nguội lạnh.
“Xin lỗi, tôi thật sự không giúp được.”
Ôn Hề Dao không muốn giúp, vòng qua Bà Đỗ để rời khỏi.
Cô lại nghe thấy Bà Đỗ quỳ “bịch”
xuống đất rồi kêu lên: “Hề Dao, Đỗ Nam và cháu cùng nhau lớn lên.
Khi còn bé, nó chăm sóc cháu như vậy, chuyện gì cũng nghe theo cháu, đối xử với cháu tốt như vậy, ngay cả dì làm mẹ mà còn thấy hâm mộ.
Tình cảm hai đứa từ nhỏ đã tốt.
Dì vốn cho là hai đứa sau này sẽ kết hôn.”
Ôn Hề Dao xoay người, thấy bà ta như vậy thì ánh mắt hơi đổi.
Bây giờ là lúc nghỉ trưa, rất nhiều người đi lại, trong nháy mắt, hành động của bà Đỗ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Bọn họ chỉ trỏ hoặc tò mò, hoặc nhìn chằm chằm vào cô và bà Đỗ.
“Dì làm gì vậy, mau đứng lên đi.”
Ôn Hề Dao muốn kéo bà ta đứng lên.
Bà Đỗ không chịu đứng lên.
Hôm nay bà ta nhất định phải khiến Ôn Hề Dao phải giúp bà ta mới thôi: “Hề Dao, dì cầu xin cháu, để dì gặp con trai dì đi.
Cháu biết gia thế nhà dì thua kém nhà họ Thẩm, con dì lại càng kém hơn Thẩm Quân Dục.
Thế nhưng nó chỉ yêu cháu thôi, lẽ nào như vậy cũng là sai sao? Bây giờ con trai dì vì yêu người khác nên mới trở nên điên như vậy, coi như nể tình trước kia, cháu để dì gặp nó một chút được không?”
Bà Đỗ khóc rưng rưng, vô cùng giống người mẹ bất lực khi không giúp gì được cho con trai bị thất tình.
Trong mắt người ngoài cuộc thì đây chính là tình tiết bộ phim máu cho chiếu lúc tám giờ, còn Ôn Hề Dao chính là nữ chính thay lòng đổi dạ, đứng núi này trông núi nọ, ham hư vinh.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người nhìn Ôn Hề Dao cũng thay đổi, mà trong đám người vây xem cũng không thiếu người của Tập đoàn quốc tế Tân Hòa.
“Không ngờ Tổng Giám đốc Ôn lại là người như vậy.
Đã có bạn trai mà lại vì gia thể người ta không tốt liền từ bỏ tình cảm nhiều năm để đến với người khác.”
“Dễ hiểu thôi mà, một là chàng trai nghèo cùng nhau lớn lên từ nhỏ, một là người đàn ông kiệt xuất, gia thế hiển hách, đổi lại là cô thì cô chọn ai?”
“Không phải Tổng Giám đốc Ôn là con gái nhà họ Ôn ở thành phố Hải ư? Sao lại là người như vậy chứ?”
“Haiz, thật nhìn không ra đấy.
Bình thường nhìn Tổng Giám đốc Ôn dịu dàng hóa ra lại là người như vậy.
Haiz, uổng công tôi còn coi cô ấy là nữ thần, ha ha.
Nữ thần như vậy, có cho tôi cũng không thèm.
Ai biết đâu lúc nào đấy trên đầu mình lại có một cái mũ xanh.”
Trong phút chốc, đủ mọi lời khó nghe truyền đến tai Ôn Hề Dao.