Thẩm Thanh Lan biết Nhan An Bang chỉ bị thương nặng, sẽ không chết, nhưng khó mà nói được lúc nào sẽ tỉnh lại, trong lòng hơi khó chịu.
“An, lần này để Tần Nghiên chạy thoát, muốn bắt lại bà ta sẽ rất khó khăn.”
Kim Ân Hi đầy ảo não nói.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, nhìn không ra cô đang nghĩ gì, “Chuẩn bị đồ đạc xong chưa?”
Kim Ân Hi khẽ giật mình, lập tức gật đầu, “Chuẩn bị xong rồi, nhưng An à, hay là mấy người bọn tớ đi thôi, cậu đừng đi.”
Bọn họ truy tìm tung tích của Tần Nghiên, cụ thể vẫn chưa biết có chính xác hay không, chỉ có thể đi theo một phương hướng ước chừng, nếu đây cũng là một âm mưu của bà ta thì sao? “Tớ đi cùng các cậu.”
Thẩm Thanh Lan nói, Tần Nghiên này rất khó đối phó, nhưng cho dù lần này là bẫy hay là thật thì cô vẫn muốn đi một chuyến, không loại trừ tai họa lớn này thì lòng cô thật sự không thể nào thanh thản được.
Kim Ân Hi không lay chuyển được quyết định của Thẩm Thanh Lan, chẳng qua khi bọn họ đuổi tới chỗ đó thì rõ ràng xung quanh như mới trải qua một trận chiến ác liệt, khắp nơi đều là vết máu, nhưng không thấy bóng dáng Tần Nghiên đầu.
“An, có người tới trước chúng ta một bước rồi.”
Eden nhìn hiện trường bừa bộn, nói.
Đôi mắt đẹp của Thẩm Thanh Lan chợt lóe, cô đã đoán được là ai làm, chẳng qua là không biết có phải Tần Nghiên đã lọt vào tay đối phương chưa, chưa kịp nghĩ tiếp thì điện thoại cổ vang lên, là Allen.
“Tiểu Thất, Tần Nghiên chạy trốn rồi.
Nhưng trong thời gian ngắn bà ta sẽ không gây ra được sóng gió nữa đâu.”
Giọng nói lạnh lẽo của Allen vọng từ đầu dây bên kia sang, cho dù không lắng nghe cũng có thể nghe ra sự phẫn nộ trong giọng điệu của hắn.
Mặc dù lần này không bắt được Tần Nghiên, thế nhưng lại làm tổn thất không ít người của bà ta, ngay cả hang ổ trên đảo nhỏ cũng bị Allen phá hủy, hơn sáu mươi thuộc hạ của bà ta đều thiệt mạng dưới tay hắn.
“Cảm ơn.”
Thẩm Thanh Lan chỉ nói một câu đã làm mặt mày Allen thoáng chốc trở nên dịu dàng.
Cho dù Thẩm Thanh Lan không hỏi, nhưng câu tiếp theo Allen thốt lên cũng có thể đoán được.
Xem ra, lần này Tần Nghiên thiệt hại lớn rồi, chẳng biết rốt cuộc bà ta chạy đi đâu.
“Tiểu Thất, anh đã nói rồi, em muốn gì anh cũng có thể cho em, em không cần phải nói cảm ơn anh.”
Allen dịu dàng nói, không đợi Thẩm Thanh Lan nói gì đã cúp máy.
Hắn ôm ngực, bất ngờ phun ra một ngụm máu.
Peter bước đến đỡ hắn ngồi xuống, “Bị thương thế này mà còn có tâm tư quan tâm người khác, anh đúng là chu đáo.”
Sắc mặt Allen tái nhợt, “Đó không phải chuyện của anh.
Quản gia, đã tra được tung tích Tần Nghiên chưa?”
Quản gia lắc đầu, “Vẫn chưa.”
“Hừ, tiếp tục tìm cho tôi.
Bà ta cũng sống dở chết dở rồi, để tôi xem bà ta còn có thể trốn đến chỗ nào.”
Thiếu gia, lần này chúng ta đã tổn thất gần một nửa đàn em rồi, e rằng…”
Quản gia do dự.
“Không tiếc bất cứ giá nào, cần tôi lặp lại lần nữa không?”
Allen không vui.
Quản gia không nói gì nữa, “Vâng, thiếu gia.”
Chờ quản gia rời đi, Peter lấy một kim tiêm ra, “Được rồi, đừng nói chuyện nữa, anh muốn chết thật đấy à, bất chấp cả tính mạng chỉ vì một người không yêu mình, mà cô ta lại chẳng hay biết gì.
Allen, anh tuyệt đối là tên ngu xuẩn nhất mà tôi từng thấy.”
Allen từ từ nhắm mắt lại, cả người quấn đầy bằng gạc.
Kể từ sau ngày lần trước gặp mặt Thẩm Thanh Lan, hắn liền bố trí thiên la địa võng ở thủ đô, nhưng hắn và Thẩm Thanh Lan đều đoán sai, không ngờ người đầu tiên mà Tần Nghiên tìm đến lại là Nhan An Bang, người đàn bà này đúng là không tung chiêu theo lẽ thường.
Khi Allen chạy tới nhà họ Nhan thì người của Tần Nghiên đang định giải quyết Nhan An Bang, có điều, qua một gần một đêm chiến đấu ác liệt, cuối cùng Tần Nghiên vẫn chạy thoát.
“Allen, lần này anh nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không thực sự anh sẽ mất mạng đấy.”
Peter nói nghiêm túc.
“Biết rồi, mà anh chắc chắn là đã tiêm thuốc vào người Tần Nghiên rồi chứ?”
“Anh không tin tôi à?”
Peter hỏi lại.
Allen không nói thêm gì nữa, Peter lại nói, “Tiêm thì tiêm rồi, nhưng liều lượng không nhiều loại virus đó phát tác chậm, đoán chừng phải cần một thời gian.
Hơn nữa, cơ địa mỗi người mỗi khác, triệu chứng cũng sẽ khác nhau, trước đó tôi chưa từng thí nghiệm trên cơ thể người, hiệu quả cụ thể thế nào thì tôi không dám chắc.”
“Có thể mất mạng là được.”
Allen lạnh giọng nói.
Tần Nghiên tuyệt đối không ngờ, mục đích cuối cùng của Allen không phải muốn lấy mạng bà ta ngay lập tức, mà là tiêm một loại virus không tên vào người bà ta.
“Anh đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, mau nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Peter giục hắn.
“Tôi ngủ đây, anh ra ngoài đi.”
Peter nhìn hắn một một lần nữa rồi mới ra ngoài.
*** Thủ đô.
Lúc nhóm người Thẩm Thanh Lan trở về thì gặp Phó Hoành Dật.
Vẻ mặt anh thản nhiên, bình tĩnh nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Lan rồi xoay người bỏ đi.
Thẩm Thanh Lan hơi biến sắc, giao đồ cho Kim Ân Hi rồi nhanh chân đuổi theo.
“Phó Hoành Dật, đợi em với.”
Phó Hoành Dật chẳng những không chờ cô mà ngược lại còn bước nhanh hơn.
“Phó Hoành Dật.”
Thẩm Thanh Lan gọi với theo.
Phó Hoành Dật lên xe nhưng không lái đi, chờ sau khi Thẩm Thanh Lan lên xe mới nổ máy.
Trên đường, Phó Hoành Dật luôn làm mặt lạnh, mấy lần Thẩm Thanh Lan muốn nói chuyện với anh nhưng đều chịu thua trước sự im lặng của anh.
“Phó Hoành Dật, chúng ta nói chuyện đi.”
Thẩm Thanh Lan bình tĩnh nói, giọng điệu nghiêm túc.
“Em nói là chúng ta hãy nói chuyện đi.”
Xe rẽ qua một khúc cua, Thẩm Thanh Lan nắm tay Phó Hoành Dật nói.
Thấy anh vẫn không thèm để ý, cô liền kéo mạnh vô lăng để quay đầu xe.
Phó Hoành Dật tái mặt, đánh tay lái, xe nhanh chóng dừng lại bên đường.
Anh lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Lan, trầm mặt, “Làm vậy nguy hiểm lắm biết không hả? Nếu bị thương ở đầu thì phải làm sao? Em không thương bản thân em, thì cũng cho rằng người khác sẽ không đau lòng vì em phải không? Thẩm Thanh Lan, khi nào thì trong trong lòng em mới có anh, trước khi làm việc gì đó có thể nghĩ đến anh dù chỉ một chút không…”
Thẩm Thanh Lan lẳng lặng nghe Phó Hoành Dật nói mà không phản bác, chờ anh nói xong, cô mới lên tiếng, “Nếu anh còn giận thì cứ tiếp tục mắng em đi.”
Ánh mắt Phó Hoành Dật hiện lên sự phẫn nộ, hung hăng đấm mạnh vào tay lái.
Thẩm Thanh Lan biến sắc, “Phó Hoành Dật.”
Cô cầm tay anh, quả thật đã đỏ lên.
Đôi mắt đẹp của cô thoáng hiện vẻ đau lòng, “Phó Hoành Dật, anh giận thì cứ mắng em đi.”
Phó Hoành Dật yên lặng nhìn cô, “Anh chỉ bị đau vậy thôi mà em đã đau lòng rồi, vậy em có hiểu được sau khi anh biết em bỏ anh một mình để đi tìm Tần Nghiên thì tâm trạng anh như thế nào không?”
Thẩm Thanh Lan chột dạ, “Phó Hoành Dật, xin lỗi.”
“Thẩm Thanh Lan, lúc nào em cũng bảo anh đừng quan tâm, sợ liên lụy đến anh, nhưng em hãy đứng ở góc độ của anh mà nghĩ xem.
Em là vợ của anh, bảo vệ em là trách nhiệm của anh, anh muốn cùng em nếm trải đắng cay ngọt bùi, cùng nhau vượt qua hiểm nguy.
Chứ không phải như bây giờ, em xông pha chiến đấu, còn anh thì ở phía sau trơ mắt nhìn.
Không, ngay cả trơ mắt cũng không phải, anh vốn dĩ còn chẳng hay biết gì.”
Đây là lần thứ hai Phó Hoành Dật nổi giận với Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan im, chờ sau khi Phó Hoành Dật nói xong, cô mới nhẹ nhàng nắm tay anh.
Phó Hoành Dệt muốn hất ra nhưng cuối cùng không nỡ, đành làm mặt lạnh.
“Thật sự xin lỗi, Phó Hoành Dật.”
Lúc ấy, phản ứng đầu tiên khi cô nhận được tin nhắn liền lập tức muốn tự mình đi tìm Tần Nghiên.
Không thể để Phó Hoành Dật tham gia, không thể mang đến phiền phức cho anh, nhưng cô lại quên nghĩ đến tâm trạng của anh, điều này đúng là cô đã sai.
“Thẩm Thanh Lan, anh không muốn nghe lời xin lỗi.”
Thẩm Thanh Lan hơi cụp mắt, thật lâu sau mới dịu giọng nói: “Sẽ không có lần sau nữa đâu.
Lần sau, nếu gặp tình huống tương tự thì em nhất định sẽ để anh chắn trước mặt em, để anh bảo vệ em.”
Phó Hoành Dật thở dài một hơi, nắm chặt tay Thẩm Thanh Lan, “Em có biết, khi anh biết em đi tìm Tần Nghiên, anh đã sợ hãi thế nào không?”
Thẩm Thanh Lan ngẩng đầu nhìn Phó Hoành Dật, “Lần này là em không suy nghĩ chu toàn, sau này sẽ tuyệt đối sẽ không thể nữa.”
Phó Hoành Dật quay người ôm Thẩm Thanh Lan vào lòng, “Sau này, khi em muốn làm bất cứ chuyện gì thì hãy nghĩ đến anh và con.”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Phó Hoành Dật cụp mắt nhìn đỉnh đầu cô, “Bọn em đã bắt được Tần Nghiên chưa?”
“Chưa, lúc bọn em chạy đến hiện trường thì không thấy ai ngoài vết tích đánh nhau để lại.
Nhưng Allen đã đến trước một bước, tìm được Tần Nghiên rồi.”
“Tần Nghiên bị Allen đưa đi?”
Phó Hoành Dật nhắm mắt lại.
“Không phải, chạy thoát rồi, lần này muốn bắt được bà ta thật sự không dễ.
Nhan An Bang bị thương nặng, có thể sống được hay không còn rất khó nói.”
Kế hoạch lần này vốn là muốn dụ Tần Nghiên xuất hiện, mà quả thật Tần Nghiên đã mắc bẫy, nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới đó là, thực lực của Tần Nghiên vượt xa dự đoán của bọn họ, cho dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng xem vết tích để lại ở hiện trường, có lẽ Allen cũng đã phải tổn thất không nhỏ.
“Qua lần này, dù bây giờ có đưa tro cốt của Carl ra cũng chưa chắc bà ta sẽ mắc bẫy, hiện tại chỉ có thể yên lặng theo dõi chuyển biến.”
Phó Hoành Dật nói.
Thẩm Thanh Lan cũng nghĩ như vậy, lần này không bắt được Tần Nghiên là đã bỏ phí một cơ hội tốt rồi.
Bây giờ chỉ có thể chờ đợi, chờ tìm được tung tích của bà ta, sau đó nhổ cỏ tận gốc.
Mà thời gian sau đó quả thật đúng như dự liệu của nhóm Thẩm Thanh Lan, Tần Nghiên không xuất hiện nữa, thậm chí cả Kim phu nhân giả cũng biến mất khỏi nước R.
Trong giới có biết bao thế lực tìm kiếm bà ta, thế nhưng người này tựa như bốc hơi khỏi trái đất vậy, chẳng may mảy có tung tích gì.
“An, vẫn tiếp tục truy tìm sao?”
Kim Ân Hi hỏi, cả tuần lễ nay, ngoài truy lùng bên ngoài ra thì bọn họ cũng bỏ ra số tiền lớn để thuê người nghe ngóng tin tức, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, ngay cả Kim Ân Hi cũng hoài nghi không biết có phải Tần Nghiên đã chết hay không.
Thẩm Thanh Lan trầm tư, thế lực sau lưng Tần Nghiên phức tạp đến mức ngay cả Allen cũng không biết cụ thể.
Nếu có người ngấm ngầm giúp bà ta che giấu hành tung, vậy thì rất khó để tìm được bà ta.
Hơn hai mươi năm vất vả lặn lội, kinh doanh, Tần Nghiên đã sớm không còn là người phụ nữ đơn thuần phụ thuộc vào Carl như Allen nói nữa rồi.