*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh đẹp trai, em để ý anh rất lâu rồi. Uống rượu một mình buồn bực biết bao, hay là em uống với anh nhé.” Cô ta nhìn Thẩm Quân Dục bằng ánh mắt quyến rũ, hơi thở mềm mại. Thẩm Quân Dục mỉm cười, mắt của cô gái nhắm lại, thân thể càng tới gần Thẩm Quân Dục, trực tiếp dán trên người anh, “Anh đẹp trai, cùng uống một ly đi?” Thẩm Quân Dục đưa tay, huơ huơ tay trái trước mắt cô ta, “Tôi kết hôn rồi.”
Cô gái nhìn thoáng qua nhẫn cưới trên tay Thẩm Quân Dục, “Chuyện này có liên quan gì, em cũng không phải muốn lấy anh, chỉ là cùng uống ly rượu mà thôi. Đương nhiên, nếu anh sẵn lòng, em cũng không để ý việc có một đêm nhân duyên ngắn ngủi với anh.” Nói rồi, một cánh2tay của cô ta đã bò lên lồng ngực Thẩm Quân Dục, cách lớp áo sơ mi cũng có thể cảm nhận được cơ bắp áo rõ ràng đến mức nào, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ hài lòng. Cô ta quả thật đã chú ý Thẩm Quân Dục rất lâu, ai bảo bề ngoài của người đàn ông này xuất sắc như thế. Đừng nói đàn ông thích nhìn phụ nữ đẹp, phụ nữ cũng vậy, đàn ông có bề ngoài đẹp đẽ luôn luôn thu hút ánh mắt của phái nữ.
Mà Thẩm Quân Dục rõ ràng thuộc vào đội ngũ trai đẹp, còn là loại thượng đẳng. Tay cô ta nhẹ nhàng di chuyển trước ngực Thẩm Quân Dục, hai mắt Thẩm Quân Dục hơi híp, đáy mắt lướt qua tia lạnh lùng, nhếch miệng lên nở nụ cười nhạt, lộ ra vẻ lạnh6lẽo. Anh đưa tay nhẹ nhàng kẹp lấy tay của cô ta, “Người của tôi có bệnh thích sạch sẽ.”
Vẻ mặt của cô ta lập tức xanh lét, “Anh là cái quái gì, còn tưởng rằng bà đây thật sự coi trọng anh sao, đúng là.” Cô ta quay đầu bỏ đi. Thẩm Quân Dục gọi quản lý Mị Sắc tới, chỉ vào cô gái chạy tới ghế dài nói, “Cô gái kia, đưa vào sổ đen của Mị Sắc cho tôi, vĩnh viễn không cho phép cô ta vào đây nữa.” Quản lý gật đầu, mặc dù Thẩm Quân Dục không phải cổ đông của Mị Sắc, nhưng lại là bạn thân của Hàn Dịch – ông chủ Mị Sắc, hơn nữa anh còn là anh trai của cổ đông Mị Sắc – Thẩm Thanh Lan, chút quyền lợi ấy vẫn có. Sau đó, nhân viên7liên bảo người khác mời cô gái đó ra ngoài.
Cô gái kia hình như hơi ấm ức, muốn gây chuyện nhưng bị hai bảo vệ kéo ra ngoài. Thẩm Quân Dục thờ ơ lạnh nhạt nhìn cảnh này, khóe miệng khẽ nhếch. Trên đời này có một vài người, suốt ngày chỉ nghĩ dựa vào thân thể của mình để leo lên, không làm mà hưởng. Trên người cô gái vừa rồi trông như là mặc hàng hiệu quốc tế, thật ra đều là hàng nhái cao cấp. Một cô gái như vậy đến nơi này đơn giản chỉ muốn cầu một con rùa vàng, màn bắt chuyện vừa rồi chính là một chiêu thăm dò. Thẩm Quân Dục trông có vẻ là một người đàn ông thành đạt, dù không phải thì cũng là con nhà giàu. Nếu Thẩm Quân Dục sẵn sàng thuê phòng với4cô ta thì cô ta đã thành công bám được một đại gia, sau này không phải lo ăn lo mặc. Nếu đại gia này đa tình một chút, ra tay hào phóng một chút thì chính là một phiếu cơm dài hạn rồi.
Thẩm Quân Dục không muốn loại người như vậy kéo đẳng cấp của Mị Sắc xuống. Anh đi ra ngoài quán bar, còn thấy cô gái đó đứng ở cửa quán bar, lớn tiếng mắng chửi quán bar, hoàn toàn là một người đàn bà đanh đá, làm gì còn dáng vẻ quyến rũ ban nãy. Thấy Thẩm Quân Dục nhìn sang, cô ta lập tức đứng thẳng người, hất tóc, ném cho Thẩm Quân Dục một ánh mắt quyến rũ. Thẩm Quân Dục không thèm nhìn, lái xe đi thẳng khiến cô ta hận đến mức đứng dậm chân tại chỗ.
Thẩm Quân Dục6cúi đầu ngửi áo khoác của mình. Trên quần áo có mùi nước hoa phái nữ. Anh nhíu mày, cởi áo rồi ném ra ghế sau. Về đến nhà, Thẩm Quân Dục không mở đèn mà đi thẳng vào phòng tắm. Lúc ra khỏi phòng tắm, anh phát hiện phòng ngủ sáng đèn. Ôn Hề Dao từ bên ngoài đi tới, trên tay cầm một ly nước. “Tắm sạch rồi thì uống ly nước mật ong này đi.” Ôn Hề Dao nói, “Sau này nếu còn để em biết anh uống rượu lái xe thì đừng về nhà nữa.” Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng Thẩm Quân Dục vẫn cảm nhận được sự tức giận trong đó.
“Chỉ uống một chút xíu, ban đầu muốn gọi người đưa về, kết quả đợi nửa ngày mà không có ai đến, chờ thêm nữa thì lại trễ, nên anh tự lái xe về, trên đường anh lái rất chậm.” Thẩm Quân Dục sờ mũi một cái, chột dạ giải thích, đây là lần đầu anh uống rượu lái xe, không bị cảnh sát giao thông bắt nhưng ngược lại là bị vợ bắt. Nhận ly nước mật ong của Ôn Hề Dao, Thẩm Quân Dục uống một hơi cạn sạch, còn trút ly xuống để Ôn Hề Dao xem, “Em xem, anh uống hết rồi.”
Trên mặt ông Hề Dao không có biểu cảm gì, cô cầm ly, xoay người rời đi, đi hai bước, cô dừng lại, “Đúng rồi, áo anh đặt ở ghế sau xe em đã bảo người khác cầm đi giặt, mùi nước hoa kia không tệ, hôm nào em cũng đi mua một lọ.”
Động tác thay quần áo của Thẩm Quân Dục cứng đờ, lúc xoay người Ôn Hề Dao đã ra khỏi phòng, anh vô trán, sao lại đen đủi như vậy chứ. Lúc trước khi Ôn Hề Dao tăng ca, anh giống như là hòn vọng thể (vợ) chờ ở nhà lâu đến vậy mà cũng không thấy cô về sớm được một ngày, hôm nay anh hiểm khi mới ra ngoài uống một ly với bạn, thể mà Ôn Hề Dao lại về nhà sớm như vậy. Như vậy cũng chưa tính là gì, mùi nước hoa này nên giải thích thể nào đây? Nhân lúc Ôn Hề Dao xuống lầu, Thẩm Quân Dục cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Thẩm Thanh lan, “Lan Lan, em phải giúp anh”. Thẩm Thanh Lan đã ngủ, hôm nay cô bị cảm, cả người có chút không thoải mái, uống thuốc xong thì nằm xuống, trong lúc mơ mơ màng màng thì bị chuông điện thoại đánh thức. Cô mò mẫm nhấn nghe, câu đầu tiên của Thẩm Quân Dục chính là như thể khiến Thẩm Thanh Lan ngơ ngác.
“Sao vậy?” Giọng nói của Thẩm Thanh Lan hơi khàn.
Thẩm Quân Dục kể lại mọi chuyện một cách ngắn gọn, “Em nói bây giờ anh phải làm sao? Làm sao giải thích với chị dâu em?”
Đầu óc Thẩm Thanh Lan tỉnh táo lại một chút, cô cũng muốn cạn lời với anh trai mình, Thành thật kể hết, chị dâu là người biết lý lẽ, sẽ không cãi vã với anh. Hoặc là anh học cách nũng nịu của phái nữ, với gương mặt kia của anh, tung một chiêu mềm mại chết người thì chắc chắn chị dâu sẽ tha thứ cho anh ngay lập tức.”
Thẩm Quân Dục đen mặt, “Lan Lan, em bảo anh làm nũng?” Giọng nói tràn ngập sự khó tin. “Ừm, không phải có câu đàn ông nũng nịu tốt số nhất à.” Thẩm Thanh Lan còn nói thêm một câu, “Anh, em buồn ngủ quá, ngủ trước đây.” Thuốc đã có tác dụng, đầu óc của cô cũng mơ màng, thật sự là cực kỳ mệt mỏi. “A lô, Lan Lan, làm sao để nũng nịu, Lan Lan?” Thẩm Quân Dục nói vào điện thoại di động, nhưng đầu bên kia điện thoại đã im lặng. Thẩm Quân Dục đen mặt nhìn năm chữ cuộc trò chuyện kết thúc, trong lòng rất khó chịu. Thấy Ôn Hề Dao cất ly mà mãi vẫn chưa đi lên, Thẩm Quân Dục đi ra ngoài, dưới tầng không có người Thẩm Quân Dục lại đi lên tầng đã thấy trong phòng sách sáng đèn.
“Hề Dao.” Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó là giọng nói dịu dàng của Thẩm Quân Dục. “Vào đi, cửa không khóa.” Ôn Hề Dao lạnh nhạt nói.
Thẩm Quân Dục đẩy cửa ra liền thấy Ôn Hề Dao ngồi trước máy vi tính, không biết đang viết gì. “Đã muộn thế này rồi, em không định đi ngủ sao?” Thẩm Quân Dục đi đến sau lưng Ôn Hề Dao, nhìn thoáng qua màn hình máy tính, hình như là một bảng đấu thầu.
“Anh đi ngủ trước đi, em viết xong cái này rồi đi ngủ sau.”
Thẩm Quân Dục đặt tay lên vai Ôn Hề Dao, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho cô, “Công việc thì chẳng bao giờ hết đâu. Hôm nay hiểm khi em về sớm như thế, đi ngủ sớm một chút đi.” Giọng nói rất đỗi dịu dàng, anh cảm thấy so với năng nịu, hẳn là mỹ nam kể càng có hiệu quả hơn. Ánh mắt của Ôn Hề Dao không dời khỏi màn hình chút nào, “Đúng vậy, hiếm khi em về sớm một chuyến, kết quả là bắt gặp người nào đó ban đêm đi gặp hồng nhan tri kỷ.”
Tay Thẩm Quân Dục khựng lại, “Vợ à, oan quá. Hôm nay anh Cố Khải và Quân Trạch ở cùng nhau, ba bọn anh uống rượu ở Mị Sắc, không bao lâu thì đã về. Mùi nước hoa là lúc trở về có một cô gái đụng vào người anh nên vô tình bị dính lên, em phải tin tưởng anh.”
Ngón tay của Ôn Hề Dao vẫn gõ lạch cạch trên bàn phím, chẳng thèm liếc lấy Thẩm Quân Dục một cái. Trong lòng Thẩm Quân Dục hụt hẫng, xong rồi, vợ thật sự tức giận. Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Dục xoay ghế của Ôn Hề Dao để cô đối mặt với anh, “Hồ Dao, lời anh nói đều là thật, trong tim anh chỉ có em, tuyệt đối sẽ không chạm vào những người phụ nữ khác.”
Mặt Ôn Hề Dao cổ kìm nén, yên lặng nhìn Thẩm Quân Dục, nhìn đến mức trong lòng Thẩm Quân Dục cũng căng thẳng.