Đoạn Lăng cúi đầu, giọng nói trầm thấp, “Tớ biết các cậu đều cảm thấy tớ là tên đàn ông cặn bã, ngay cả bản thân tớ cũng cảm thấy tớ là thằng để tiện, nhưng Trạch Vũ, tớ thật sự muốn có một cơ hội có thể bù đắp cho mẹ con cô ấy.”
Nghe vậy, Thời Trạch Vũ thở dài, “Haiz, A Lăng, không phải tớ không muốn giúp cậu, mà là chuyện này vẫn quyết định bởi thái độ của Bùi2Nhất Ninh, nếu cô ấy vẫn yêu cầu thì còn có thể, nhưng bây giờ cô ấy đã yêu người khác, cậu cảm thấy cậu còn có hy vọng sao?” Đoạn Lăng im lặng, rất lâu sau đó mới lên tiếng, “Tớ sẽ khiến cô ấy yêu tớ một lần nữa.”
“Cậu nghỉ ngơi thật tốt trước đi, tối hôm qua cậu uống nhiều như vậy, cho dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi.” Thối Trạch Vũ nói xong cũng đi6ra khỏi phòng, vợ của anh đang nấu canh giải rượu cho Đoạn Lăng, “Anh bưng vào cho anh ấy đi.”
“Em nói xem chuyện của A Lăng anh nên làm sao đây?” Thối Trạch Vũ hỏi vợ mình.
“Nếu anh hỏi ý kiến của em thì em nghĩ anh không nên can thiệp vào chuyện này. Chuyện tình cảm mà, dù sao cũng là chuyện của hai người, có thêm người ngoài can thiệp vào thì chỉ càng làm mọi chuyện trở nên phức7tạp. Hơn nữa đứng ở góc độ của phụ nữ, em rất không đồng tình với cách làm của Đoạn Lăng, thậm chí có thể nói là phản cảm. Nhưng anh ấy là anh em tốt của anh, nên em sẽ không tiện nói nhiều.”
Thôi Trạch Vũ cũng không tức giận vì cách nói chuyện của vợ, “Ừm, anh biết rồi, em để anh suy nghĩ lại một chút.” Nói rồi, anh bể canh giải rượu đưa đến cho Đoạn Lăng. Vợ anh4nhìn bóng lưng của chồng, lặng lẽ thở dài. Ngày hôm sau, Bùi Nhất Ninh thấy người xuất hiện trong phòng làm việc của mình thì cũng không cảm thấy bất ngờ, “Giám đốc Thôi đến đây làm thuyết khách sao?”
Thôi Trạch Vũ cười tủm tỉm, “Cô Bùi rất thông minh. Tôi còn chưa nói gì mà cô đã tự hiểu rồi.”
“Nếu là như thế thì tôi không pha trà cho Giám đốc Thôi nữa, bây giờ anh có thể đi rồi.” Vẻ6mặt Bùi Nhất Ninh lạnh nhạt. Thôi Trạch Vũ sửng sốt, “Cô Bùi, tôi vừa mới đến đã muốn đuổi tôi đi rồi, không ổn lắm thì phải?”
“Giám đốc Thổi, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không thích nghe những lời tiếp theo của anh. Nếu anh lên tiếng, không chừng tôi sẽ nói ra điều gì đó khó nghe, ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai chúng ta. Nên thà rằng anh không nói.”
Thôi Trạch Vũ im lặng nhìn Bùi Nhất Ninh, “Cô Bùi, cô quyết tâm không cho Đoạn Lăng một cơ hội nữa sao?”
“Giám đốc Thôi, tôi cho rằng thái độ của mình đã rất rõ ràng.”
“Kể cả là vì con?”
“Là vì con nên tôi càng không thể sống chung với anh ta. Hôm nay anh đã đến đây, hẳn phải biết chuyện gì xảy ra rồi. Tôi hỏi anh một câu, nếu đổi lại là anh, anh có thể nhịn không?” Ánh mắt của Bùi Nhất Ninh lạnh lùng, giọng nói càng giá buốt hơn.
Thôi Trạch Vũ mím môi, “Đúng, Đoan Lăng nói những lời như thể với đứa trẻ năm tuổi đúng là hơi quá đáng. Nhưng những gì cậu ấy nói là sự thật, anh em ruột thịt, cùng ba cùng mẹ mà còn chưa hẳn đều nhận được tình yêu thương của ba mẹ như nhau, huống chi Hạo Hạo và Giang Thần Hi lại không có quan hệ máu mủ? Hơn nữa cô Bùi, như tôi được biết, ba mẹ Giang Thần Hi cũng không muốn Giang Thần Hi lấy cô. Cô có thể bảo đảm rằng sau này cô đến với Giang Thần Hi, hai người bọn họ có thể đồng ý không?”
“Đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan gì đến anh.” “Được, nói nhẹ nhàng hơn là, cho dù bọn họ đồng ý cho cô và Giang Thần Hi đến với nhau, vậy còn Hạo Hạo thì sao? Bọn họ có thể yêu thương Hạo Hạo như cháu trai ruột thịt không? Hạo Hạo là đứa trẻ nhạy cảm, một khi nhận ra sự khác biệt trong đó, đối với thằng bé mà nói chẳng lẽ không phải là một sự tổn thương?”
Bùi Nhất Ninh im lặng.
“Cô Bùi, tôi không thể không nói cô là người mẹ tốt, một mình nuôi lớn Hạo Hạo, đồng thời dạy dỗ thằng bé tốt như vậy, ngoan ngoãn biết quan tâm, là một đứa bé rất ngoan. Dựa vào điều kiện của cô Bùi, người theo đuổi cô mấy năm nay chắc chắn là không ít, nhưng cô vẫn luôn không kết hôn, tôi nghĩ hầu hết lý do trong đó vẫn là bởi vì Hạo Hạo phải không?”
Bùi Nhất Ninh tiếp tục im lặng, ánh mắt sâu thẳm.
“Hôm nay tôi đến đây không phải khuyên cô tái hợp với Đoạn Lăng, tôi biết bây người cô yêu là Giang Thần Hi, hôm nay tôi tới đây, chỉ là muốn nói một câu với cô Bùi là Đoạn Lăng mà tôi biết…” “Tôi không muốn nghe.”
“Cô Bùi, cô cứ thử nghe xem. Thật ra trước khi tới, tôi hỏi vợ của tôi, tôi có nên tới hay không, vợ tôi khuyên tôi đừng tới, nói tình cảm là chuyện của hai người, người ngoài không nên can thiệp vào, nhưng tôi vẫn tới.” “Anh có một người vợ tốt, nhưng vợ của anh chưa hẳn đã có người chồng tốt.” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng chế giễu.
Thôi Trạch Vũ không để ý lời trào phúng này, chỉ cười nhạt một tiếng, tiếp tục mở miệng, “Tôi đã quen biết Đoạn Lăng từ rất lâu. Lúc tôi quen cậu ấy, cậu ấy còn chưa quen cổ. Trong trí nhớ của tôi, cậu ấy là cậu bé luôn vui vẻ, tự tin, khéo hiểu lòng người, đối xử với người bên cạnh rất tốt. Lúc cậu ấy kết hôn với Cổ Giai Mẫn, tôi cũng tham dự. Lúc đó tôi còn tưởng rằng Cổ Giai Mẫn là người bạn gái mà cậu ấy yêu nhiều năm, trong lòng còn thấy đáng tiếc, sau này mới biết thì ra không phải.”
“Hẳn là cô không biết, mặc dù cậu ấy kết hôn với Cổ Giai Mẫn, nhưng bọn họ vẫn luôn ngủ riêng.”
“Đó là vì cô gái kia bị bệnh.” Bùi Nhất Ninh lạnh nhạt trả lời.
“Đó là một trong những nguyên nhân, nhưng có phải nguyên nhân chủ yếu hay không? Tôi còn nhớ rõ trước khi kết hôn, Đoạn Lăng đã nói với tôi, Cổ Giai Mẫn chỉ còn nửa năm. Cậu ấy muốn ở bên cô ấy trong quãng thời gian cuối cùng. Chỉ có điều sau khi trị liệu, bệnh của Cố Giai Mẫn được kiểm soát, cô ấy sống thêm được vài năm, Đoạn Lăng cũng ở bên cô ấy mấy năm đó. Trong thời gian này, nói bọn họ là vợ chồng, chi bằng nói là bạn bè thì đúng hơn. Sau này Cô Giai Mẫn qua đời, Đoạn Lăng chưa tháo nhẫn ra, chỉ là để tránh phiền phức.”
“Cậu ấy từng nghĩ đến việc tìm cô, nhưng cảm thấy có lỗi với cô, không có mặt mũi trở về, cũng nghĩ là cô đã tìm được hạnh phúc của mình, có lẽ đã kết hôn sinh con.” Kết quả sinh con là thật, nhưng hạnh phúc thì chưa hẳn. “Bây giờ tôi đã tìm được hạnh phúc mà mình muốn, nếu anh ta thật sự muốn tốt cho tôi thì đừng nên đến quấy rầy tôi.” Bùi Nhất Ninh lạnh lùng nói.
“Cô Bùi, không phải tôi muốn giải thích cho Đoạn Lăng. Nhưng cô suy nghĩ thực tế một chút xem, giữa cô và Đoạn Lăng có một đứa con, đây là sự tồn tại khách quan, điều này cũng đã xác định cả đời này quan hệ giữa cô và cậu ấy không thể cắt đứt được. Cho dù cô kết hôn với Giang Thần Hi, ba mẹ của cậu ấy chấp nhận cô, nhưng cô có thể bảo đảm Hạo Hạo thật sự hạnh phúc không?” “Hạo Hạo rất thích Thần Hi, tình cảm giữa thằng bé và Thần Hi còn sâu đậm hơn Đoạn Lăng.” Bùi Nhất Ninh nói rõ sự thật.
Thối Trạch Vũ khựng lại, trong lòng thầm than. Bùi Nhất Ninh đúng là một người phụ nữ khó thuyết phục, anh đã nói nhiều như thể mà cô gái này vẫn không hề lay động, thật sự là khiến anh muốn phát điên.
“Giám đốc Thôi, tôi đã hiểu ý của anh. Dù Đoạn Lăng bỏ tôi vì lý do gì, có bao nhiêu nỗi khổ tâm đi nữa, thì chuyện anh ta bỏ rơi tôi và chọn một cô gái khác vẫn là sự thật. Tôi đã từng cảm thấy không hối hận vì lựa chọn của mình lúc trước, nhưng nếu cho tôi một cơ hội, tôi thì cả đời này cũng chưa từng gặp anh ta. Cho dù sau này tôi có thể kết hôn với Thần Hi hay không, tôi cũng sẽ không lựa chọn đến với anh ta, đó là thái độ của tôi. Anh có thể thuật lại rõ ràng cho anh ta biết.” Giọng điệu của Bùi Nhất Ninh có thể coi là bình tĩnh nhã nhặn.
Thối Trạch Vũ thở dài trong lòng, xem ra chuyện của Đoạn Lăng và Bùi Nhất Ninh thật đúng là không đùa được, “Vậy thì cô Bùi, sau này nếu Đoạn Lăng muốn gặp Hạo Hạo, tôi hy vọng cô Bùi không ngăn cản hai cha con họ gặp nhau, điều này thì có thể chứ? Đương nhiên, tôi có thể bảo đảm, sau này Đoạn Lăng chắc chắn sẽ không nói những lời không nên nói với Hạo Hạo.”
“Trong thời gian tới, tôi không muốn bọn họ gặp nhau.” Bùi Nhất Ninh nói.
Thôi Trạch Vũ im lặng nhìn Bùi Nhất Ninh, có vẻ không vui, “Cô Bùi, cô làm như vậy có cảm thấy hơi độc ác không? Dù sao Hạo Hạo cũng là con ruột của Đoạn Lăng, cậu ấy có quyền thăm hỏi. Nếu cô cố tình không muốn cho Đoạn Lăng gặp Hạo Hạo, chúng tôi sẽ thực hiện các biện pháp pháp lý để bảo vệ quyền lợi của mình.” Bùi Nhất Ninh cười nhạt, khoanh tay, “Tùy anh, tôi chờ.” Nếu thật sự phải ra tòa, với gia thế nhà họ Bùi thì không phải ai muốn bóp là có thể bóp, cô không sợ. “Nếu đã vậy thì không còn gì để nói nữa. Cô Bùi, tôi đi trước.” Thôi Trạch Vũ đứng dậy, không có ý định nói nữa, nói thêm gì đi nữa cũng không có chút ý nghĩa nào. “Đi thong thả, không tiễn.”
Thôi Trạch Vũ vừa đi ra ngoài, vẻ mặt lập tức thay đổi, trở nên suy sụp. Anh lấy điện thoại di động vẫn luôn đặt trong túi ra, “A Lăng, cậu cũng nghe thấy lời của Bùi Nhất Ninh rồi đấy. Chuyện này hoàn toàn không có cơ hội để đàm phán. Hay là, hay là thôi đi.”
Kết nối cuộc gọi suốt thời gian dài, điện thoại hơi nóng lên. Đoạn Lăng ở đầu bên kia điện thoại im lặng không nói gì. “A Lăng, cậu đang nghe đấy chứ?” Thôi Trạch Vũ hỏi. “Ừm, đang nghe.” Đoạn Lăng lên tiếng, giọng nói khó kìm nén được nỗi mất mát, “Trạch Vũ, cảm ơn cậu.” “Anh em mà, tớ chỉ có thể giúp cậu tới đây.”
“Cảm ơn.”
Thôi Trạch Vũ cúp điện thoại, ngồi trong xe mãi mà không động đậy. Thật ra hôm nay, những lời anh nói với Bùi Nhất Ninh, nhất là những chuyện liên quan đến quá khứ của Đoạn Lăng, đều là những chuyện anh biết từ Đoạn Lăng vào tối hôm qua.
Đoạn Lăng là một người kín miệng, cũng không nói chuyện riêng của mình với người ngoài, nếu cậu ấy không muốn nói chuyện liên quan đến cậu ấy và Cổ Giai Mẫn, Thôi Trạch Vũ không thể nào biết được. Buổi tối, khi Thôi Trạch Vũ về đến nhà mới biết Đoạn Lăng đã về nước D, gọi điện thoại cho anh ta thì thấy tắt máy, anh thở dài, phàn nàn với vợ, “Em nói xem tại sao chuyện này lại thành ra như thế này chứ?”
Vợ anh nhìn anh, “Từ lúc bắt đầu, anh đã không nên can thiệp vào chuyện này rồi. Trước đây Đoạn Lăng tuyệt tình như thế, nếu là em, em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta, thậm chí cũng sẽ không cho anh ta biết đến sự tồn tại của con. Ít nhất Bùi Nhất Ninh còn sẵn lòng cho anh ấy gặp con. Thật ra em cảm thấy Bùi Nhất Ninh là cô gái rất rộng lượng.” “Em cảm thấy cậu ấy rất cặn bã?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Không phải là anh cảm thấy người anh em của anh làm rất đúng đấy chứ? Trạch Vũ, anh hiểu em mà, em không phải là một người thích nói sau lưng người khác. Hôm nay nếu anh đã nói thì em cũng muốn hỏi anh một chút. Nếu Đoạn Lăng yêu Bùi Nhất Ninh như thế thì tại sao trước đây lại bỏ rơi cô ấy để đến với cô gái khác, hơn nữa còn đi nhiều năm như vậy? Đừng nói là vì cô gái kia bị bệnh, anh ấy thương hại cô gái đó. Thương hại không phải tình yêu! Anh hỏi chính bản thân anh xem, đổi lại là anh, anh có rời xa em và Bách Thừa vì một cô gái yêu anh nhiều năm bị bệnh, hy vọng anh sống với cô ta nốt quãng đời còn lại của cô ta hay không?”
“Đương nhiên là không, anh cũng đâu có tình cảm với cô ta.” Thôi Trạch Vũ trả lời không chút do dự.
“Vậy còn không phải sao. Thật ra nói trắng ra là, Đoạn Lăng cũng thích Cổ Giai Mẫn, nếu không thì đã chẳng làm như thế.” Vợ Thôi Trạch Vũ kết luận.
“Ý của em là Đoạn Lăng bắt cá hai tay?”
“Chẳng lẽ không phải?” Vợ Thôi Trạch Vũ dửng dưng hỏi lại. Được rồi, nếu nghiêm túc mà nói thì quả đúng là như vậy. Nghĩ thế, Thôi Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy Đoạn Lăng không đáng để thương hại. Chuyện này là thế nào chứ? “Ngược lại, em còn cảm thấy Bùi Nhất Ninh rất ngốc. Nếu đổi lại là em, em chắc chắn sẽ phá thai, tuyệt đối sẽ không sinh nó ra. Anh đừng nhìn em như vậy, em đang nói sự thật.”
“Haiz, anh phát hiện em đúng là một người phụ nữ nhẫn tâm. Đó là một sinh mạng mà.”
Vợ anh cười lạnh, “Ô, em nhẫn tâm sao? Đó là do anh không biết làm phụ nữ vất vả đến mức nào. Xã hội này luôn hô hào nam nữ bình đẳng, nhưng từ xưa đến nay, nam nữ chưa bao giờ thật sự bình đẳng cả. Những ràng buộc để nói lên về nhân phẩm của một người phụ nữ nhiều hơn đàn ông rất nhiều. Đàn ông ngoại tình có con riêng, có thể sẽ bị người ta lên án, nhưng sau đó sẽ nhanh chóng lắng xuống. Còn nếu phụ nữ ngoại tình, thì sẽ phải gánh tiếng xấu cả đời, kiếp này đừng mong rửa sạch, huống chi là chưa chồng đã có con. Anh cứ nhìn Bùi Nhất Ninh đi, danh tiếng của cô ấy mấy năm qua ở thủ đô này thế nào? Ở sau lưng cô ấy, người ta đã đánh giá cô ấy thế nào? Tại sao cô ấy lại phải rời khỏi thủ đô đến nơi khác làm việc? Anh không biết sao?”
Thôi Trạch Vũ im lặng, những điều này, anh đều biết cả. Trước đây anh không biết quan hệ của Đoàn Lăng và Bùi Nhất Ninh, nên còn đánh giá sự việc rất thờ ơ, lạnh lùng. Nhưng dù là như vậy, anh cũng đã từng cho rằng Bùi Nhất Ninh là một người phụ nữ không đứng đắn, có thai với người đàn ông khác rồi sinh ra một đứa bé không rõ cha nó là ai.
“Cho nên đàn ông các anh thật đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Bản thân phạm sai lầm thì chỉ việc phủi mông bỏ đi. Còn phụ nữ chúng tôi thì lại phải gánh chịu mọi hậu quả.” Vợ của Thối Trạch Vũ càng nghĩ càng cảm thấy không đáng thay Bùi Nhất Ninh. Cô ấy thật ngốc, bây giờ làm danh tiếng của mình kém như vậy rồi, còn người đàn ông tốt nào chịu lấy cô ấy nữa. Đấy, cô ấy gặp được Giang Thần Hi, nhưng gia đình anh ta có chấp nhận cô ấy không?
Phụ nữ mà, cứ bị gò bó, không được phép phạm sai lầm. Nếu phạm phải sai lầm thì cả đời cũng không thể rửa sạch. “Bà xã à, anh không phải người như em nghĩ đâu. Em không thể vơ đũa cả nắm như vậy được.” Thối Trạch Vũ oan ức.
Vợ anh cười nhạt, “Ha ha, nếu anh có gan thì làm thử xem. Anh mà dám làm chuyện gì có lỗi với em, thì em cũng sẽ dám cắm sừng anh.”
Thôi Trạch Vũ xanh mặt, luôn miệng xin tha, “Anh sai rồi. Anh cam đoan với em cả đời này đều sẽ chung thủy với em. Còn người phụ nữ khác anh nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.” “Lo ăn cơm của anh đi. Suốt ngày chỉ biết ba hoa.” Vợ anh lườm anh một cái.
Thôi Trạch Vũ cười ha ha, “Nếu anh không ba hoa thì trước kia sao có thể gạt em về nhà được.”
Vợ anh lại trừng mắt nhìn anh. Thôi Trạch Vũ chỉ cười chứ không nói gì nữa.