*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Daniel sửng sốt, “Sao cô Rolla biết tôi bị bệnh đau dạ dày?” Kim Ân Hi thầm nghĩ không xong rồi, đúng là quan tâm sẽ loạn, cô mỉm cười: “Tôi đoán mò thôi, thường những người cuồng công việc, mười người thì có tám chín người bị bệnh dạ dày, không ngờ tôi lại đoán đúng.” “Ồ? Cuồng công việc? Trên người tôi có điểm nào khiến cho cô Rolla cảm thấy tôi là người cuồng công việc?”
“Ha ha, nói tới cũng có chút ngại, thật không dám giấu, sau khi gặp anh Daniel vào tối qua, lúc trở lại khách sạn, tôi cố ý tra tư liệu của anh trên mạng. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, trong số những đám em ưu tú như vậy mà anh vẫn có thể bộc lộ tài năng vượt trội, nắm giữ gia tộc trong2tay, đồng thời làm gia tộc nâng cao một bước, không vì nội đấu mà tổn thất. Vì vậy, ngoại trừ anh bỏ nhiều thời gian để làm việc thì còn có nguyên nhân gì nữa?” Kim Ân Hi nói rất thản nhiên, giống như tối qua cô thật sự điều tra vậy. Tất nhiên, những điều cô vừa nói thì trên mạng đều có, tùy tiện tìm là có thể thấy, còn đối với hành vi điều tra người khác, ngoài miệng thì cô nói xấu hổ, nhưng trên mặt lại không có bao nhiêu lúng túng.
“Cô Rolla rất thông minh.” Đối phương nói hợp tình hợp lý, Daniel chỉ cười.
“Tối ăn no rồi, anh Daniel thì sao?”
“Tôi cũng no rồi.” “Chúng ta đi thôi.” Kim Ân Hi vẫy tay, “Phục vụ tính tiền!”
“Vừa rồi anh đây đã trả tiền rồi.”
Kim Ân Hi nhìn8về phía Daniel, “Không phải nói tôi mời anh sao?”
“Tôi cũng được xem là một nửa người thủ đô, làm gì có đạo lý để cô mời tối, huống chi tôi là đàn ông, sao có thể để phụ nữ trả tiền. Nếu cô Rolla thật lòng muốn mời tôi, vậy lần sau đi.”
Kim Ân Hi yên lặng nhìn Daniel, cô luôn cảm thấy Daniel có chút kỳ lạ, thế nhưng lại không nói ra được kỳ lạ chỗ nào, đành đè nén nỗi nghi hoặc xuống, “Vậy thì cám ơn anh Daniel.” “Cô Rolla, mạo muội hỏi một câu, sắp tới cô vẫn sẽ ở thủ đô sao?” Kim Ấn Hi gật đầu, Daniel tiếp tục nói: “Thật là trùng hợp, sắp tới là thời gian nghỉ phép của tôi, nếu cô Rolla không ngại, tôi có thể làm hướng dẫn viên cho cô.2Dù sao tôi cũng ở thủ đô đã nhiều năm, rất quen thuộc với nơi này.”
Ánh mắt Kim Ân Hi hơi ngưng lại, lẽ nào Daniel đã bắt đầu nghi ngờ cô? Thế nhưng cô cảm thấy mình không để lộ sơ hở gì mà không thể nào là vì câu nói lúc nãy mà anh đoán được cô chính là Kim Ân Hi. Có điều, nghĩ lại thì không đúng, nếu Daniel thật sự đoán được là cô thì làm sao có thể bình tĩnh như vậy.
Nghĩ tới đây, Kim Ân Hi hoàn toàn yên tâm cười nói: “Được, anh Daniel đừng chế tối phiền.” Dứt lời, cô nháy mắt với Daniel, cơ thể Daniel hơi cứng lại, chắc chắn trong đáy mắt biến thành nghi ngờ.
Sau khi đưa Kim Ân Hi về khách sạn, trên đường về nhà, Daniel vẫn luôn suy nghĩ2vấn đề cô gái tên Rolla này có phải là Kim Ân Hi hay không. Thật ra thì suy nghĩ này có chút buồn cười, nếu Kim Ân Hi đã trở về, thì cô không có khả năng giấu giếm tung tích của cô với anh. Hơn nữa, làn da trên lưng Rolla trơn bóng, không có vết bớt, sao có thể là Kim Ân Hi được? Nhưng có vài lần bất chợt, anh cảm thấy Rolla và Kim Ân Hi thật sự quá giống nhau, không phải giống nhau về bề ngoài, mà là cảm giác, anh mơ hồ nhận thấy vậy.
Nhưng khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, Rolla có thể là Kim Ân Hi sao? Daniel không dám khẳng định, cũng không dám đi chứng thực. Nếu không phải, anh sẽ thất vọng. Hơn nữa, nhận lầm người phụ nữ khác là Kim6Ân Hi, Daniel cảm thấy như vậy là khinh nhờn Kim Ân Hi.
Hai năm trước, anh chỉ biết là cô bị thương rất nghiêm trọng, cần phải điều trị trong thời gian dài mới hồi phục, nhưng lại không biết làn da trên cả cơ thể cô đều bị phòng nghiêm trọng. Nếu anh biết thì bây giờ chắc chắn anh sẽ không nghi ngờ Rolla có phải là Kim Ân Hi hay không, mà sẽ khẳng định đây chính là cô.
Sau khi Daniel về, Kim Ân Hi nằm trên ghế sô pha ngẩn người nhìn lên trần nhà. Thời gian đúng là thứ thần kỳ nhất trên thế giới này, trong lúc lơ đãng đã có thể hoàn toàn làm thay đổi một người, ví dụ như cô, ví dụ như Daniel. So với lúc mới quen, Daniel của bây giờ càng thêm thành thục, lịch thiệp, toàn thân đều để lộ khí chất quý tộc nước Y, tất cả thờ ơ và vô tình đều giấu sau khuôn mặt nhìn như hòa nhã, sâu trong đáy mắt như ẩn như hiện vẻ xa cách và hời hợt.
Những thứ này không tồn tại trên Daniel của trước kia. Daniel vốn là một người ấm áp, bất kể là đối với người nào, đáy mắt của anh có thể không có dịu dàng, nhưng tuyệt đối sẽ không có lạnh lùng. Mặc dù Daniel giấu rất kỹ, nhưng vẫn bị Kim Ân Hi nhìn ra. Daniel như vậy làm cho Kim Ân Hi cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Có lẽ cô nên tiếp xúc với anh trước, ít nhất phải làm cho anh hiểu cô của bây giờ. Dù sao, so ra thì cô cũng thay đổi nhiều hơn anh, đúng không?
“An, cậu nói tớ làm vậy có đúng không?” Kim Ân Hi nhìn Thẩm Thanh Lan ngồi đối diện, nhẹ giọng hỏi. Trên thế giới này, người mà cô có thể trò chuyện chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà ở thủ đô, cô cũng chỉ có thể tìm Thẩm Thanh Lan để nói chuyện.
“Ân Hi, mặc kệ Daniel trở thành người thế nào đi nữa, thì anh ấy vẫn là Daniel của cậu, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi.” Thẩm Thanh Lan nói, nhẹ nhàng khuấy tách cà phê, nhưng không uống, cà phê không tốt cho phụ nữ có thai, mặc dù cô còn chưa dám chắc, thế nhưng lỡ có thai thì sao?
“Tớ biết.” Kim Ân Hi cười nhạt, “Tớ chỉ bỗng nhiên thấy sợ, thật ra anh ấy thay đổi là vì tớ.” Nếu không phải trước đây muốn tìm cô thì Daniel đã không trở lại gia tộc, chấp nhận sự sắp đặt của cha anh. Nhiều năm qua, anh phiêu bạt bên ngoài, không ai biết thân phận thật sự của anh, riêng điểm này thôi đã đủ thấy anh không thích gia tộc của mình, thậm chí là không muốn thừa nhận.
“Ân Hi, cậu đừng suy nghĩ nhiều.”
“An, tớ muốn anh ấy nhận ra tớ, tớ muốn anh ấy tìm hiểu tớ của bây giờ.”
“Lỡ như Daniel biết chân tướng, giận cậu thì cậu phải làm sao?” “Nếu vậy thì tớ chỉ có thể dỗ anh ấy thôi.” Kim Ân Hi vừa cười vừa nói, dù là Daniel của bây giờ hay là Daniel của trước kia, cô vẫn có tự tin dỗ dành được anh khi. Đây là chuyện của Kim Ân Hi và Daniel, Thẩm Thanh Lan không tiện can thiệp. Cô sẽ không chủ động nói cho Daniel biết Rolla là Kim Ân Hi, nếu Kim Ân Hi hy vọng tự anh phát hiện, vậy thì chuyện gì đến sẽ đến thôi, chỉ cần chờ đợi là được.
“An, cậu vừa nói Catherine gửi thiệp mời tham dự hôn lễ?”
Thẩm Thanh Lan gật đầu, Kim Ân Hi nhíu mày, “Catherine muốn làm gì? Hôn lễ của cô ta, cô ta gửi thiệp mời cho cậu là có ý gì? Hai người quen thân lắm sao?” Kim Ân Hi vô cùng chán ghét Catherine, cô chưa từng thấy ai không biết xấu hổ và hèn hạ như vậy.
Nếu đổi thành thiên kim nhà giàu khác thì có lẽ đã bị Catherine hại chết biết bao nhiêu lần bằng những thủ đoạn hèn hạ rồi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Lan lạnh nhạt, “Mặc kệ cô ta muốn làm cái gì, lấy tĩnh chế động là được.”
“Cậu thật sự muốn đi?” Kim Ân Hi ngạc nhiên nhìn Thẩm Thanh Lan.
“Người ta mới có thành ý, không đi là không nể mặt. Huống chi, tớ cũng muốn biết lần này cô ta muốn làm gì. Nếu cô ta lại gây chuyện, dù có Daisy, tớ cũng sẽ không nể mặt bà ta.”
Được rồi, cái sau mới là trọng điểm. “Đến lúc đó tớ đi với cậu.” Kim Ân Hi nói, Thẩm Thanh Lan không từ chối.
Bởi vì Phó Hoành Dật ở nhà, cho nên Thẩm Thanh Lan không ra ngoài quá lâu, nói chuyện với Kim Ân Hi xong liền ra về.