Đọc truyện Full

Chương 829: Cô ấy là bạn gái của tôi (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rõ ràng cơ thể mệt mỏi như thế, nhưng cô lại u không ngủ được.

“Giản Đan, tớ muốn hát, cậu có muốn nghe tớ hát không?” Lâm Tĩnh chợt lên tiếng, giọng nói yếu ớt

Giản Đan ngây người, một lúc lâu sau mới gật đầu: “Được, cậu hát đi, tớ nghe.” Lâm Tĩnh cười khẽ, sau đó cất giọng hát.

“Anh ở cùng em khi ve kêu vào hạ,

Băng qua thành thị ồn ào náo nhiệt.

Tiếng ve còn đâu đây, Thạch lựu đỏ như đôi mắt anh, Không thấy sự dịu dàng của anh.

Hoa cũng chẳng còn vui, Năm tháng không thể dừng lại.

Trong đợi chờ,

Em thật sự rất nhớ anh!

Mỗi khi mùa mưa đến,

Điều mà anh chọn quên, Là điều mà em khó quên nhất..

Giấy ngắn chuyện dài, Quá nhiều rung động không thể nói hết

Chuyện của em đều nói về anh…”

Làn điệu và ca3từ nhẹ nhàng như dòng chảy, nhưng rơi vào tai Giản Đan lại trở thành bài hát bị thương nhất thế gian

Sống mũi cô cay cay, vành mắt ửng đỏ, cô thà là Lâm Tĩnh khóc điên cuồng một trận, chứ không muốn thấy dáng vẻ này của cô ấy

Có lẽ cô thật sự đã sai rồi, cô không nên khuyên Lâm Tĩnh tỏ tình với Phó Thần Hiên.

Lâm Tĩnh hát xong lại trở nên yên lặng

Cô dựa vào tường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà

Giản Đan cũng không biết nên an ủi cô thể nào, nên chỉ ngồi bên cạnh cô.

“Giản Đan, tớ muốn uống rượu.” Lâm Tĩnh khàn khàn nói.

Giản Đan gật đầu, chủ động nhét bia vào tay cô

Nếu say rồi có thể dễ chịu hơn, vậy thì cứ say đi.

Mấy lon bia trong nhà gần như đều vào bụng Lâm Tĩnh

Ánh mắt1cô càng mơ màng

“Giản Đan, tớ đã gặp bạn gái của anh ấy, rất xinh đẹp, rất xứng đối với anh ấy

Tớ chưa từng thấy sự dịu dàng như thể trong mắt Phó Thần Hiên cả, cứ như người kia chính là cả thế giới của anh ấy vậy.” Có lẽ bản thân Phó Thần Hiên cũng không nhận ra rằng, khi anh gọi tên Cố Thanh Trúc, thì ánh mắt lại bất giác trở nên dịu dàng

Đó là điều chỉ có ở những người đang yêu cuồng nhiệt

“Tĩnh Tĩnh, trên đời này thiếu gì hoa thơm, không có Phó Thần Hiên, chúng ta vẫn còn nhiều người khác.” Giản Đan nói, dù biết những lời này chẳng có tác dụng gì

Lâm Tĩnh cười, đúng vậy, trên đời này không phải chỉ có một người đàn ông là Phó Thần Hiên, nhưng người cô yêu,3chỉ có một mình Phó Thần Hiên mà thôi.

Phó Thần Hiên chờ đợi người yêu của anh chỉ mấy năm, còn cô lại chờ anh hơn mười mấy năm

Ngay từ khi mới biết yêu, cậu thiếu niên kia đã khắc sâu trong tim cô, và từ đó về sau chưa bao giờ thay đổi

“Giản Đan, cậu nói xem, nếu tớ trở lại sớm hơn một chút thì có phải kết quả sẽ khác rồi không?” Nếu cô quay về tìm anh trước khi anh quen biết bạn gái thì có phải người anh yêu sẽ là Lâm Tĩnh có hay không? Giản Đan không thể trả lời câu hỏi này được

Theo cô, cảm tình không có cái gọi là đến trước hay sau, thích chính là thích, không thích chính là không thích

Không phải cứ quen biết sớm hơn, thời gian chung đụng nhiều hơn3thì sẽ thích.

“Giản Đan, cậu nói đi.” Lâm Tĩnh kéo Giản Đan, vành mắt đỏ hoe nhìn cô.

Giản Đan mím môi: “Lâm Tĩnh, chúng ta đi ngủ đi, tỉnh dậy thì sẽ ổn cả thôi.” Khóc một trận, ngủ một giấc, giãi bày hết mọi phiền muộn, sau đó chuyện đã qua thì hãy để nó qua

“Ha ha, Giản Đan à, thật ra cậu cũng biết anh ấy sẽ không thích tớ, cho nên mới không dám trả lời, có đúng không?” Lâm Tĩnh thấy Giản Đan không thẳng thắn trả lời câu hỏi của mình thì bật cười

Tim Giản Đan đau nhói, nếu có thể, cô thật sự muốn xông tới trước mặt Phó Thần Hiên, chất vấn anh vì sao lại phải làm tổn thương một cô gái thích anh đến thế này, nhưng cô biết mình hoàn toàn không có tư cách9đó

Giản Đan cố hết sức đỡ Lâm Tĩnh vào trong phòng rồi lại chạy vào phòng bếp rót cho cô một ly nước mật ong

Đến khi trở vào thì Lâm Tĩnh đã ngủ, lúc ngủ cũng không được yên ổn, mày nhíu chặt, khóe mắt vẫn vương nước mắt

Cô thở dài, đi đến đắp kín chắn cho cô ấy, sau đó mới đứng dậy rời đi.

“Mẹ, không phải con cái chết của em trai không liên quan đến con, không phải con

Ba, con đau quá, đau quá…” Lâm Tĩnh thì thầm nỉ non, cả người cũng bắt đầu co quắp

Nửa đêm, Giản Đan tỉnh giấc đi vệ sinh, nhân tiện nhìn thoáng vào phòng Lâm Tĩnh, kết quả thì nhìn thấy cảnh này

Cô sợ đến tỉnh cả ngủ: “Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh.”

Cổ lớn tiếng gọi cô ấy dậy, nhưng Lâm Tĩnh không hề phản ứng lại

Có vẻ cô ấy đang gặp ác mộng, gọi thể nào cũng không tỉnh lại

“Mẹ, đừng hận con

Hức hức, Thần Hiến, Thần Hiên…”

Giản Đan nghe mà trong lòng chua xót, không cầm được nước mắt: “Lâm Tĩnh, cậu tỉnh lại đi.”

Khi Lâm Tĩnh thức dậy thì cả người mụ mị, đây là nơi nào, không phải nhà mình ư? Trong không khí tràn ngập vị thuốc khử trùng, đây là bệnh viện sao?

Quay đầu thì thấy Giản Đan đang ghé vào đầu giường cô, ngủ say, Lâm Tĩnh cử động, lại phát hiện trên tay của mình đang truyền nước, cô khẽ gọi: “Giản Đan.” Giản Đan lập tức tỉnh lại, nhìn sang Lâm Tĩnh, ánh mắt sáng lên: “Tĩnh Tĩnh, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại rồi, làm tớ sợ muốn chết.” Đêm qua, Lâm Tĩnh liên tục co giật, đánh thức cô mãi mà không được, Giản Đan sợ xảy ra chuyện gì, nên gọi cấp cứu.

Lâm Tĩnh nhớ lại, cũng biết có lẽ do mình đã uống quá nhiều rượu, rồi bị trúng độc cồn: “Giản Đan, xin lỗi.” Cô không muốn làm phiền người khác, nhưng lần này lại khiến Giản Đạn phải lo lắng theo

Giản Đan lắc đầu: “Chỉ cần cậu không sao là tốt rồi

Bây giờ còn có chỗ nào khó chịu không?” “Tớ khát.” Lâm Tĩnh đáp

Giản Đan đứng dậy rót cho cô một ly nước, còn kiểm tra nhiệt độ nước cho vừa đủ ấm

“Tĩnh Tĩnh, tớ đã xin công ty cho cậu nghỉ, nói cậu bị sốt, nên xin nghỉ một ngày, truyền nước xong cậu về nhà nghỉ ngơi một ngày cho khỏe nhé.”

“Cảm ơn cậu, Giản Đan.”

Giản Đan xua tay: “Đừng khách sao với tớ như thế, chúng ta là bạn bè mà.” Hơn nữa chuyện này cô cũng có liên quan, nếu cô không cổ vũ Lâm Tĩnh đi tỏ tình thì đã không xảy ra chuyện thể này.

“Đúng rồi, Tĩnh Tĩnh, sáng nay ba cậu gọi điện thoại tới, tớ đã nghe máy, tớ nói cậu hơi khó chịu, đang ngủ, khi nào cậu tỉnh dậy sẽ gọi lại cho chú ấy” Giản Đan nhớ tới cú điện thoại ban sáng nên nói

Đêm qua Lâm Tĩnh nói mớ cả đêm, tuy chỉ nói tới nói lui mấy câu, nhưng cũng có thể thấy hình như cô có chút mâu thuẫn với người nhà

Lâm Tĩnh chịu rất nhiều áp lực, Giản Đan nhận ra được

Cô muốn biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại sợ không cẩn thận chạm đến vết thương lòng của Lâm Tĩnh.

“Cậu gọi lại cho ba cầu trước đi, tớ xuống dưới mua cháo cho cậu.” Giản Đan nói

Lâm Tĩnh gật đầu

Chờ sau khi Giản Đan đi khỏi, Lâm Tĩnh mới cầm điện thoại di động lên gọi cho ba mình.

“Ba, con đây.” “Tĩnh Tĩnh, con khỏe hơn chưa?”

“Đã khỏe rồi ạ, chỉ bị cảm vặt thôi, sau khi uống thuốc cảm thì thoải mái hơn rồi.” Giọng của cô khàn khàn, nên nghe cũng rất giống cảm cúm

Ông Lâm cũng không nghi ngờ gì, mà chỉ dặn dò: “Nếu không thoải mái thì phải lập tức đến bệnh viện, tuyệt đối không được gắng gượng.” “Ba, con biết rồi, ba không cần lo lắng cho con đâu, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.” Ông Lâm thở dài, con gái sống xa nhà một mình, ông làm sao có thể yên tâm được chú: “Thần Hiên đâu? Nó có đến chăm sóc con không?” Lâm Tĩnh hơi khựng lại, sau đó cười đáp: “Anh ấy đi mua cháo cho con rồi.”

Ông Lâm nghe vậy thì lập tức an tâm: “Các con phải hạnh phúc bên nhau nhé.”

“Vâng, con sẽ thật hạnh phúc, ba.” Lâm Tĩnh cúp điện thoại rồi ngẩn ngơ nhìn trần nhà

Cô biết cô không thể có cơ hội ở bên Phó Thần Hiên được nữa rồi

Anh yêu cô gái kia, cô có thể nhận ra được.

Chờ đợi nhiều năm như vậy lại chỉ đổi lấy một kết quả thế này, Lâm Tĩnh cười khổ, cô có được xem là người ngu ngốc nhất thế giới này không?

Ai đó gõ cửa phòng bệnh, cô cứ tưởng là Giản Đan trở về, không ngờ người tới lại là Lục Phong.

“Lâm Tĩnh, tôi nghe nói cô ổm nên ghé thăm cô một chút.” Lục Phong còn cầm một bó hoa tươi và một bình giữ nhiệt

“Tôi nấu chút cháo cho cô, cô ăn thử nhé?” Sáng nay anh đến công ty, tới giờ làm rồi mà vẫn không thấy Lâm Tĩnh, hỏi đồng nghiệp mới biết Lâm Tĩnh bị ốm phải nằm viện, khó khăn lắm mới nghe ngóng được tên bệnh viện, thì lập tức tới ngay.

Lâm Tĩnh ngạc nhiên nhìn anh, không ngờ người đầu tiên đến thăm cô lại là Lục Phong.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full