*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào giờ tan tầm, bác sĩ y tá bắt đầu ra khỏi bệnh viện, có người thay đổi y phục, cũng có người vẫn mặc áo blouse trắng.
“Bác sĩ Trương, chủ nhiệm Lý, bác sĩ Lưu…”.
Hứa Nhã Quyên đứng dưới một tán cây đối diện bệnh viện lần lượt chỉ tên từng người đi ra, để đề phòng quên, theo đề nghị của Diệp Thiếu Dương, cô đánh hết tên của tất cả nhân viên khoa phụ sản lên một chiếc laptop, cứ mỗi lần có một người đi tới, cô lại loại tên của người đó.
Nửa giờ sau, danh sách trong laptop chỉ còn lại bốn người, một nam ba nữ.
“Bác sĩ Lưu vừa được bổ nhiệm làm thực tập sinh ở đây, đang ở trong ký túc xá, còn hai người khác thì đang cư trú tạm trong ký túc xá…”. Hứa Nhã Quyên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thiếu Dương: “Làm sao bây giờ?”
“Đơn giản thôi!”. Diệp Thiếu Dương vỗ tay một cái: “Hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, nói rằng… hôm nay là sinh nhật em.”
Hứa Nhã Quyên ngẩn ra, đỏ mặt, khó khăn nói: “Nữ thì còn có thể, chứ nam thì… Em chưa nói chuyện với hắn bao giờ, tùy tiện hẹn gặp hắn, có khi nào hắn nghĩ em có tình ý gì với hắn hay không? Thiếu Dương ca, anh đừng hại em đó nha!”.
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, đúng là vấn đề nan giải, bèn chỉ chỉ Tiểu Mã: “Kêu cậu ta đi chung với em, dù sao có nam giới đi cùng thì hắn sẽ không hiểu lầm em thích hắn!”.
Hứa Nhã Quyên liếc mắt nhìn Tiểu Mã, sau đó làm ra bộ dáng đáng thương nhìn Diệp Thiếu Dương: “Vậy thì hắn sẽ không hiểu lầm, nhưng sẽ hoài nghi em cặp kè với đại gia đó!”.
“Ê ê em gái, em nói vậy là không được nha! Em xem Tiểu Mã ca anh đây mặt trái xoan, mắt hai mí, đẹp trai ngời sáng thế mà…”. Lòng tự trọng của Tiểu Mã bị tàn phá nghiêm trọng, lớn tiếng tranh luận với Hứa Nhã Quyên về nhan sắc của mình.
Hứa Nhã Quyên căn bản không thèm nhìn cậu, ánh mắt cứ như cún con nhìn Diệp Thiếu Dương: “Thiếu Dương ca, anh đi cùng em đi!”.
“Cái này… Được rồi!”. Diệp Thiếu Dương kéo Tiểu Mã qua một bên, nhỏ giọng an ủi: “Kỳ thực cậu rất đẹp trai, có điều vẻ đẹp của cậu không được rõ ràng cho lắm! Chỉ trách ánh mắt của cô ấy hơi lệch so với người bình thường…”. Sau đó hắn cũng đã khuyên bảo thành công, dụ dỗ Tiểu Mã đi làm một chuyện quan trọng khác.
P/s: ôi định mệnh anh Thiếu Dương đập chai khoai to lại nhiều đứa iêu <3 <3 <3 <3
Hứa Nhã Quyên dẫn Diệp Thiếu Dương đến một quán ăn ngay sát bên cạnh bệnh viện, sau đó gọi mấy người ở trong ký túc xá ra, viện lý do sinh nhật để mời bọn họ ăn cơm.
Mấy người đều vui vẻ đồng ý, nhất là tên bác sĩ nọ, hắn còn rất nhiệt tình hỏi cô ấy muốn tặng quà gì. Diệp Thiếu Dương nói đùa: “Hắn có tình ý với em, em mời hắn ăn cơm, không chừng hắn đang rất vui sướng.”
Hứa Nhã Quyên bĩu môi, tức giận liếc Diệp Thiếu Dương, nói: “Nếu như hắn hiểu lầm, em mượn anh làm bia đỡ đạn!”.
Diệp Thiếu Dương lập tức phản ứng: “Có ý gì?”
Hứa Nhã Quyên bật cười: “Nói cho bọn họ biết, anh là bạn trai của emmmmmmm.”
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng lại: “Cái này…”
P/s: Và em đã biết mình iêu…
Một lát sau, một nam một nữ lần lượt kéo tới, người nam trong tay cầm một bó hoa tươi, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương và Hứa Nhã Quyên ngồi chung một chỗ, nhất thời ngây ngẩn cả người. Bất quá Hứa Nhã Quyên vẫn vui vẻ nhận hoa của hắn, nói cám ơn, nhiệt tình mời hắn ngồi, để lại cho hắn chút mặt mũi.
Diệp Thiếu Dương cố ý liếc nhìn đồng hồ, hỏi Hứa Nhã Quyên: “Còn hai người nữa chưa tới phải không!”
“Tiểu Tuệ phòng trực ban!”. Một y tá tóc nhuộm vàng trả lời: “Hôm nay hai chúng tôi có phiên trực, tôi đi ăn trước, sau đó tới cô ấy, phòng sinh không thể không có người!”.
Nói xong cô cười cười nhìn Diệp Thiếu Dương: “Anh chính là pháp sư mà Trịnh viện trưởng mời tới à? Không ngờ lại là bạn trai của Tiểu Quyên, hai người rất xứng đôi, có tướng phu thê.”
Hứa Nhã Quyên lập tức đỏ mặt, cúi đầu.
Diệp Thiếu Dương không để cho cô kịp tưởng tượng bay bổng, nhìn y tá kia, mỉm cười: “Không phải là tướng phu thê mà là tướng anh em, tôi là anh họ của cô ấy, đến giúp cô ấy xem mắt.”
Lời vừa thốt ra, bác sĩ Lưu lập tức vui mừng, vỗ ngực nói: “Người một nhà, người một nhà cả! Đại ca thấy ai trong bệnh viện bọn em tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường hoàng, hợp ý đại ca thì cứ nói với em!”.
Thức ăn mang lên, cô gái tóc vàng kia ăn hai mươi phút rồi vội vã từ biệt, gọi người bạn còn lại trong phòng trực tới. Hứa Nhã Quyên nhận được một cú điện thoại của một người y tá khác trong bệnh viện, bảo rằng hôm nay gió lớn, thân thể khó chịu, không đến tham dự được.
“Ngô Đan cảm lạnh rồi!”. Tiểu Tuệ vừa tới nơi đã thông báo: “Ngô Đan nói mình không thể ra gió, không đi nổi, tan tầm liền bỏ về ký túc xá rồi, ăn cơm cũng gọi người ta đưa tới!”.
Hứa Nhã Quyên và Diệp Thiếu Dương hiểu ý nhìn nhau, Hứa Nhã Quyên cố ý hỏi rằng: “Bệnh sao không xin nghỉ phép?”
“Nghe nói là xin không được, sáng mai cô ấy còn một ca sinh mổ phải làm!”.
Hứa Nhã Quyên ngẩn ra, lẩm bẩm hỏi: “Ngày mai chỉ có hai ca sinh mổ, tôi làm cho Chu Tiểu Na, cô ấy lại không cùng tổ với tôi, chẳng lẽ lại làm cho… Thiệu Quyên?”
Tiểu Tuệ nói: “Đúng rồi, chính là Thiệu Quyên!”.
Hứa Nhã Quyên ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, thần tình phức tạp.
Cơm nước xong, hai người một nam một nữ rời khỏi quán ăn, Diệp Thiếu Dương trả tiền, đưa Hứa Nhã Quyên trở về ký túc xá. Trên đường về, Hứa Nhã Quyên nói thời gian và địa điểm của cuộc giải phẫu ngày mai cho Diệp Thiếu Dương nghe: “Em làm ở phòng sinh lầu ba, cũng là phòng mổ của Chu Tiểu Na, Ngô Đan ở phòng sinh lầu bốn, đỡ đẻ cho Thiệu Quyên. Chín giờ rưỡi sáng ngày mai, cả hai ca mổ đồng thời tiến hành, Thiếu Dương ca, đến lúc đó anh định làm gì?”
“Anh sẽ sắp xếp, em không giúp cũng không sao, đừng để ý nhiều, cứ an tâm giải phẫu cho tốt!”
Hứa Nhã Quyên gật đầu, cắn môi nói rằng: “Ngô Đan thật sự là người bị… Tiếp Âm Sanh Bà nhập thân sao? Cô ấy trông rất bình thường, có thấy gì đâu?”
“Năng lực mô phỏng của quỷ quái rất mạnh, Tiếp Âm Sanh Bà lại ở bệnh viện này đã hai, ba năm, muốn bắt chước người khác chỉ cần quan sát một chút. Chuyện này rất dễ, hơn nữa còn là năng lực bẩm sinh của nó!”.
Hứa Nhã Quyên cái hiểu cái không gật đầu.
Tiễn cô đến ký túc xá xong, Diệp Thiếu Dương liền trở lại phòng trọ, thấy Tiểu Mã đang cặm cụi nằm úp trên bàn luyện tập vẽ Địa hỏa phù như thường ngày, kế bên là lão Quách đang ngồi trên giường xem ti vi. Thấy hắn tiến đến, lão Quách liền ngẩng đầu nhìn hắn.
“Vật dụng đã chuẩn bị xong chưa?”. Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Đều ở đây!”. Lão Quách vỗ vỗ vào balo bên cạnh, trả lời.
Diệp Thiếu Dương cười cười với y: “Chuyện tróc quỷ đúng là không thể thiếu sư huynh!”.
Lão Quách cũng cười cười: “Chuyện kiếm tiền cũng vậy!”.
Diệp Thiếu Dương bước tới mở balo lấy ra mấy thứ thuốc Đông y và pháp dược, đặt vào trong chén, dùng lửa phù nấu thành một loại thuốc vô sắc vô vị, sau đó vo thành viên, giao cho Tiểu Mã.
“Viên thuốc này đến quỷ cũng không hay không biết, sáng mai, cậu đi giao nó cho thai phụ kia, sau đó làm theo lời tôi dặn lúc trước!”.
Tiểu Mã nhìn viên thuốc tròn trong tay, ngậm ngùi nói rằng: “Lão Quách đã cho tôi nhánh đào lần trước, ngày mai mà bắt được quỷ bà, xem tôi chọt nát cúc hoa nó đây!”.
p/s: Tiểu Mã SM vãi =))