“Đừng đến gần quá, tính công kích của thủy thú giữa sông rất mạnh…” Nhìn thấy hành động của những người mới đó, Chu Vân vội vàng nhắc nhở.
Rầm ——!
Nhưng hắn ta nói chưa nói xong thì mặt sông đột nhiên văng lên một mảnh bọt nước. Mấy chục con cá sấu khổng lồ sớm đã vận sức chờ phát động đột nhiên vụt ra khỏi mặt nước, bổ nhào lên đám người bên bờ sông.
Mà lúc này, những đệ tử nội viện đó đang nâng nước sông trong tay, cảm thấy ngạc nhiên vì linh khí bị hòa tan nên không kịp phòng bị đối với biến cố đột nhiên xảy ra. Tuy bọn họ phản ứng cực nhanh, nhưng cũng có mấy người trốn không kịp, trực tiếp bị những cái miệng dữ tợn kia cắn vào đầu, đầu thân chia lìa ngay tại chỗ!
Thấy thế, đồng tử trong mắt mọi người bỗng co chặt. Ngay lập tức, từng bóng người kinh hoảng lui ra sau, rời xa con sông.
“Loại hung thú này là Xích Lân Ngạc thời kỳ viễn cổ, trời sinh tính hung tàn, thực lực nằm ở khoảng giữa cảnh giới Linh Anh và cảnh giới Tinh Thần của võ giả nhân loại chúng ta.” Chu Vân trịnh trọng giải thích: “Tuy cắn nuốt huyết nhục của chúng có hiệu quả tẩm bổ rất tốt cho chúng ta, nhưng cũng phải cân nhắc xem có thể đối phó được không.”
Nghe thế, trái cổ của đệ tử nội viện xung quanh lăn lộn, thầm nuốt nước miếng.
Thấy tình cảnh hung hiểm vừa rồi, sao bọn họ còn có lá gan bắt giữ, hơn nữa chúng còn ẩn mình trong con sông có tính cực ăn mòn cực mạnh kia. Chỉ sợ còn chưa bắt được thì cái lồng linh khí hộ thể trên người đã bị dòng nước quái lạ kia làm tan rã.
“Chúng ta đi.”
Ngay lập tức, không ai lưu luyến tài nguyên ở nơi đây, sôi nổi lựa chọn tiếp tục đi về phía trước. Nơi đó chỉ còn lại một mình Lâm Lăng vẫn nán lại.
“Cũng không thể lãng phí thức ăn chăn nuôi tiến hóa tốt như vậy.”
Đợi mọi người hoàn toàn biến mất trong làn sương đỏ, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười sâu xa. Hắn cũng không có hứng ăn thịt loài cá sấu xấu xí này, nhưng chúng lại là thứ rất bổ đối với đám sủng vật hệ thống!
Hơn nữa, thực lực của Xích Lân Ngạc cũng không phải quá mạnh, lấy chiến lực của bọn Kinh Kha thì hoàn toàn dư sức đối phó chúng.
“Đám tham ăn, ra đây càn quét đi.” Sau đó, Lâm Lăng triệu hoán một tiếng.
Đoàn thể sủng vật gồm Kinh Kha, Lang Vương, Hổ Bá, Nghĩ Hoàng long trọng lên sân khấu!
Bẩm sinh hung thú đã có cảm giác nhạy bén với giống loài hùng mạnh, cảm nhận được khí tức hung hãn của đám thú Kinh Kha, những con Xích Lân Ngạc kia cũng không ngu, tất cả đều ẩn núp dưới đáy sông, hơn nữa tụ tập lại bên nhau.
Theo chúng nó thấy, nấp vào trong nước là an toàn nhất.
Hổ Bá bước đi oai hùng đến bên bờ, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Xích Lân Ngạc dưới đáy sông, tỏa ra sự hung ác khát máu.
Sau đó cả người nó bùng lên ánh chớp lộng lẫy, từng hồ quang màu đỏ thô to tùy ý vờn quanh.
“Rống!”
Tiếp theo, Hổ Bá rống lên một tiếng, quanh thân dâng trào ánh chớp, lập tức tạo nên một luồng gió lốc màu đỏ khổng lồ, mang theo dao động năng lượng kh ủng bố, trực tiếp giáng vào con sông.
Nước có thể dẫn điện, huống chi là sức mạnh lôi đình kh ủng bố cực đoan kia.
Chỉ thoáng chốc, lôi điện lan tràn, toàn bộ con sông bị cuốn lên lốc xoáy khổng lồ.