*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch giả: Rjnpenho
Nói đến đây, thanh âm của cô run rẩy, lộ ra một sự sợ hãi, nói tiếp:
"Ở đấy vài ngày, tôi có thể cảm giác được nó xuất hiện gần bên tôi, tuy rằng không nhìn thấy nó nhưng có thể cảm giác được sự tồn tại của nó, hơn nữa nó càng ngày càng… gần tôi hơn, tôi… rất sợ. Tôi hiện tại không dám ở một mình, may là tôi vừa đến thì gặp anh, lúc lên lầu, loại cảm giác này liền biến mất, Diệp tiên sinh, anh mau cứu tôi với, tôi chết mất…"
Diệp Thiếu Dương lấy làm kinh hãi, vội hỏi: "Cô gặp qua nó ở trong mộng, hình dạng thế nào?"
"Một… bé trai chừng năm, sáu tuổi, không mặc quần áo, làn da cả người trắng như tuyết, hai con mắt màu xanh biếc, không có tròng, trông… vô cùng quỷ dị và kinh khủng.". Tiểu Tạ nói xong, hai tay bụm mặt, dường như rất lạnh, dùng sức hít vào một hơi thật sâu.
Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài, nói: "Đưa cho tôi xem bùa hộ mệnh của cô."
Tiểu Tạ đưa tay ra sau cái cổ tháo bùa hộ mệnh xuống, đưa qua cho hắn.
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận, bùa hộ mệnh còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô, thậm chí còn có một mùi nước hoa nhàn nhạt.
Mở bùa hộ mệnh ra, Diệp Thiếu Dương ghé sát lại nhìn, Kê Huyết Thạch nguyên bản hoàn chỉnh lúc này đã sinh ra vài cái khe nứt, ở sâu bên trong dường như có vài vết bẩn tồn trữ một luồng hắc khí, đồng thời không ngừng phát ra bên ngoài. Hắn giờ mới hiểu được, quỷ khí trên người cô là từ bùa hộ mệnh phát ra.
Nói thế thì, quỷ khí phải mạnh đến mức nào mới có thể ăn mòn bùa hộ mệnh của mình như vậy? Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ không ngớt, xem ra đây cũng là một con quỷ khó xơi.
Hắn lập tức chỉ vào bùa hộ mệnh, nói rằng: "Nó không lừa cô, nó một mực dùng quỷ khí ăn mòn bùa hộ mệnh, hiện phía trên đã có tổng cộng bảy cái khe nứt, linh khí bùa hộ mệnh chỉ còn lại duy nhất một luồng, nếu như bị linh khí tan đi hết, nó có thể nhập vào người cô."
Tiểu Tạ vừa nghe xong liền hoảng hốt: "Đến lúc đó, nó sẽ giết tôi sao?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Cô cũng không phải mang cho bùa hộ mệnh mới gặp phải nó, trước lúc tôi cho cô bùa hộ mệnh, nó có thể giết cô nhưng không làm như vậy, tôi đoán nó quấn lấy cô nhất định là có mục đích gì đó, nó dùng quỷ khí ăn mòn bùa hộ mệnh, một mặt là giải trừ sự bảo hộ của cô, đồng thời cũng là chứng tỏ cho tôi xem."
Vừa thốt ra lời này, Tiểu Tạ và Tiểu Mã cùng nhau mở to hai mắt nhìn hắn. Tiểu Mã vội hỏi: "Chứng tỏ cho cậu xem? Vì cái gì?"
"Vì để cho tôi biết khó mà lui, không xen vào chuyện này nữa.". Diệp Thiếu Dương cười cười, "Mưu mô nham hiểm."
Tiểu Mã cười hắc hắc: "Con này cũng gan cùng mình nhỉ, dám thị uy với cậu như thế, nó có biết cậu là Thiên sư không?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Nó khẳng định biết tôi khó đối phó, nếu không hôm nay sẽ đánh tới cửa nhà chúng ta rồi. Bất quá nếu nó có thể sử dụng quỷ khí ăn mòn bùa hộ mệnh thì nói rõ tu vi không phải thuộc dạng thấp."
Nhớ tới lời Tiểu Tạ mô tả, Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một chút, nói rằng: “Mao sơn chúng ta có câu: Thà gặp lão quỷ chứ không gặp tiểu quỷ. Quỷ hồn sau khi chết đều lấy hình dáng phù hợp với độ tuổi trước lúc chết, cho nên có già có trẻ, tuổi càng lớn, tỷ lệ chết già càng lớn. Còn tiểu quỷ thì ngược lại, đa phần đều là đột tử mà chết, oán khí sâu nặng, rất khó siêu độ."
Tiểu Mã nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Không phải là một con quỷ bình thường thì là quỷ vương ư? Có con nào cậu chưa tróc qua đâu?"
"Nói như cậu thì tróc quỷ quá dễ dàng rồi!". Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu ta, cũng là nói cho Tiểu Tạ nghe, người ta là cố chủ, mình cũng phải có nghĩa vụ cho người ta biết một ít tri thức: "Thứ nhất, quỷ có rất nhiều hình thái, một khi tu luyện tới đẳng cấp quỷ thủ thì có thể tu tà để biến thành hình dạng bất đồng, có nhiều thủ đoạn công kích đặc thù, thậm chí tiến nhập La Sát đạo, tỷ như Quỷ Mẫu La Sát cực kỳ khó đối phó.”
“Thứ hai, đây không phải là chơi game một đối một, những con quỷ thông minh có thể lợi dụng các loại tài nguyên để thăng tiến thực lực, thậm chí còn dùng đến âm trận, chưa hết, bọn chúng còn có đủ các loại âm mưu quỷ kế, cậu theo tôi lâu như vậy, trải qua nhiều như vậy, lẽ nào đã quên hết rồi sao?"
Tiểu Mã gãi gãi đầu, nói: "Tôi chỉ đang suy xét về thực lực thôi mà."
"Không có gì gọi là thực lực, cậu đánh không lại tôi, nhưng nếu cậu có súng, cậu có thể bắn chết tôi." Diệp Thiếu Dương nói xong nhếch miệng cười cười: "Cho nên tróc quỷ trước tiên phải đánh giá thực lực đối phương, nếu như nó không lợi hại, chúng ta sẽ phá âm mưu của nó, ép nó quyết đấu, nếu như nó quá lợi hại, chúng ta phải tránh quyết đấu, suy nghĩ các biện pháp để giết chết nó. Bất quá tôi thường rơi vào dạng thứ nhất, chỉ có quỷ quái trốn tôi thôi!"
Tiểu Mã bĩu môi, nghĩ thầm thì ra hôm nay cậu nói nhiều như vậy là để khoe mình lợi hại với gái?
Tiểu Tạ hỏi: "Diệp tiên sinh, vậy làm sao bây giờ?"
Nghe cô hỏi xong, Diệp Thiếu Dương cũng có chút băn khoăn, lúc này hắn căn bản không biết quỷ đồng kia ẩn thân ở đâu, cũng không biết lai lịch và hình thái của nó, căn bản không thể hạ thủ, suy nghĩ hồi lâu cũng không có chủ ý tốt gì.
Tiểu Tạ nhìn hắn không nói lời nào, thử thăm dò nói rằng: "Diệp tiên sinh, bằng không như vậy đi, trước tiên anh làm… Bảo vệ trên danh nghĩa cho tôi đi, đến nhà tôi ở, từ từ suy nghĩ biện pháp…"
"Đến nhà cô ở?". Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn: "Làm bảo vệ cho cô?"
Tiểu Tạ hơi cúi đầu, nói rằng: "Chỉ cần Diệp tiên sinh đồng ý, tôi có thể trả thêm một khoản thù lao cho anh."
Tiểu Mã cũng phụ họa theo: "Được đó tiểu Diệp tử, quỷ đồng kia nếu muốn nhằm vào Tạ tiểu thư thì không thể mặc kệ cô ấy được. Nó sẽ kiêng kỵ tiểu Diệp tử cậu, không dám tới cửa, để xem ai lỳ hơn. Nói không chừng nó thấy cậu không đi, tức nước vỡ bờ, chủ động ra quyết đấu với cậu!"
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu ta: "Nếu như nó vẫn không ra?"
"… Thì cậu vẫn ở đó.". Tiểu Mã quay đầu nhìn Tiểu Tạ: "Tạ tiểu thư, cô đã kết hôn chưa, có bạn trai chưa?"
"Cái gì?". Diệp Thiếu Dương và Tiểu Tạ đồng thời thốt lên.
"Không không, đừng hiểu lầm!". Tiểu Mã liên tục xua tay: "Ý tôi là, Tạ tiểu thư nếu như chưa kết hôn thì tiểu Diệp tử có thể ở nhà cô được, không cần sợ người ta hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái đầu cậu, nói tào lao bí đao!". Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt liếc cậu ta, nói với Tiểu Tạ: "Tôi đi với cô chỗ nào cũng được, thế nhưng nếu không trị tận gốc con này thì không xong. Tôi lại không thể ở quanh năm suốt tháng tại nhà cô, hơn nữa cô cũng có lúc ra cửa, tôi không thể hai mươi tư tiếng đồng hồ theo chân cô được, cô hiểu chứ?"
Tiểu Tạ gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói rằng: "Không phải như vậy chứ, Diệp tiên sinh, anh cứ từ từ điều tra cũng được, cho tôi thêm mấy cái bùa hộ mệnh nữa. Không phải nó kiêng kỵ thứ này sao, vỡ một cái thì đổi cái khác, nó kiên trì được đến bao giờ?"
Diệp Thiếu Dương lắc đầu: "Chỉ cần nó phá vỡ được cái thứ nhất, hấp thu linh khí Kê Huyết Thạch, cái thứ hai đối với nó sẽ không có tác dụng nữa, cũng giống như kháng thuốc vậy."
Tiểu Tạ vừa nghe nói thế gấp đến độ muốn khóc lên: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ, tôi vừa ra khỏi cửa, nó chắc chắn sẽ tới tìm tôi, tôi sợ lắm, nếu không anh cho tôi ở tạm nhà anh đi, chờ anh nghĩ cách giúp tôi, có được không?"