*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía trước bốn người có một ngôi mộ cô đơn. Trên mộ có lập tấm bia, trên bia có khắc chữ ‘Tứ đệ, Cổ Vân Nhạc chi mộ’.
Trước mồ bia có đặt đầy một đống món ngon, đây đều là những món Cổ Vân Nhạc thích ăn lúc còn sống.
Oanh ——!
Đúng lúc này, phía chân trời nơi xa truyền đến một tiếng xé gió cực lớn, khiến bốn người chú ý. Tần Vũ, Lôi Mông, Viêm Tâm Nguyệt, Đào Linh đều cùng ngước đầu nhìn lên, một bóng dáng khí thế sắc bén lập tức xuất hiện trong tầm mắt.
“Đó là Lâm Lăng, hắn xuất quan!”
“Lão đại!”
Cảm nhận được khí tức quen thuộc ấy, Đào Linh và bọn Tần Vũ lập tức nhận ra hắn.
“Tìm được rồi.”
Mây đen giăng đầy bầu trời, linh thức hùng mạnh của Lâm Lăng phóng ra, rất nhanh đã nhắm vào một đỉnh núi trong đó.
Tốc độ phi hành của hắn lập tức tăng vọt lần nữa, chỉ thoáng chốc hắn đã đáp xuống đỉnh núi.
Lâm Lăng quét mắt về phía bốn người trước mắt, nhưng khi tầm mắt dừng lại trên phần mộ và hàng chữ trên tấm bia phía sau thì đồng tử trong mắt Lâm Lăng chấn động kịch liệt.
“Lão tứ, hắn…” Trong nháy mắt, cổ họng Lâm Lăng như bị cái gì lấp kín, giọng nói nghẹn ngào không còn sức lực.
“Hắn được an táng ở chỗ này.” Tần Vũ bi thương mà gật đầu.
Nghe vậy, thân thể Lâm Lăng run lên nhè nhẹ, dán mắt nhìn chằm chằm vào mộ bia kia.
Tuy từng trải qua vô số lần mạo hiểm, nhưng tình cảnh trước mắt lại làm hắn khó có thể đối mặt. Trong đầu cũng bất tri bất giác hiện ra những hình ảnh từng trải qua với Cổ Vân Nhạc ngày xưa…
“Bang ——!”
Đột nhiên, một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời, không trung vốn âm trầm bắt đầu đổ cơn mưa rả rích.
Ầm vang!
Đi kèm với vài tiếng sấm rền, Lâm Lăng giống như bị hút hết sức sống, bước chân hắn trở nên dồn dập, lảo đảo đi đến bên phần mộ.
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Ta không tin, lão tứ lại chết như vậy…”
Ánh mắt Lâm Lăng lạnh thấu