*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiển nhiên những Chấp Sự cường giả kia, thực lực tuyệt đối không dưới mình.
Dò xét thân phận của Lâm Lăng, hơn mười cỗ khí tức kia rất nhanh đã tiêu tán trong hư không.
Quy mô kiến trúc của tổng điện, hiển nhiên niên đại đã cực kỳ lâu, nhìn vẻ ngoài có một loại hương vị cổ xưa.
Nhưng cho dù là như thế, vẫn không cách nào che dấu khí thế bàng bạc kia!
Cánh cửa điện mở ra và không có người bảo vệ.
Lâm Lăng đi thẳng vào trong.
Ù!
Vừa bước vào cửa điện, một cỗ năng lượng không gian vô hình dao động mãnh liệt đến, bao phủ cả thân thể Lâm Lăng.
Tầm mắt hoảng hốt Lâm Lăng ngạc nhiên phát hiện, mình đã xuất hiện trong đại sảnh điện.
“Cánh cửa lớn này chẳng lẽ còn ẩn chứa truyền tống trận?”
Lâm Lăng âm thầm líu lưỡi, cánh thức nhanh chóng đến như vậy so với thang máy kiếp trước, không thể nghi ngờ là trâu bò hơn nhiều.
Bất ngờ ánh mắt hắn quét qua, đã thấy trong điện có hai bóng người đang đứng.
Một người là Vệ Bình.
Mặt khác người nọ lại là một lão giả áo vàng
Khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhìn như già nua nhưng ánh mắt lại tinh nhuệ mười phần. Khí tức của hắn thu lại, trên người không thề có linh lực dao động.
Nhưng đứng ở nơi đó, mơ hồ tản mát ra cảm giác uy hiếp dường như làm cho không gian xung quanh đều có thể ngưng đọng.
“Lâm Lăng, vị trước mắt ngươi chính là Chấp Sự Trưởng của Chấp Sự Đường chúng ta.” Vệ Bình dẫn đầu lên tiếng, giới thiệu.
Nghe vậy, ánh mắt Lâm Lăng hơi suy tư, ánh mắt không khỏi đánh giá lão giả áo vàng một cái.
Trở thành chấp sự cũng không lâu, hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy người nắm quyền của Chấp Sự Đường!
“Bái kiến Chấp Sự Trưởng.”
Lúc này, Lâm Lăng chắp tay thành quyền, hướng về phía Chấp Sự Trưởng Vệ Quý Nguyên hành lễ.
“Thằng nhãi, không cần câu nệ.”
Vệ Quý Nguyên trầm mặc cười, ngữ khí có chút hòa ái gần gũi.
“Lão phu cảm thấy rất có hứng thú đối với sủng vật của ngươi, vậy ngươi có thể triều hồi chúng ra cho ta xem một chút được không?”
Nhưng lời nói tiếp theo của ông, trong nháy mắt làm cho thần kinh của Lâm Lăng căng thẳng.
Giọng của Vệ Quý Nguyên bình thản, mơ hồ mang theo ý ra lệnh.