Nghe vậy, Đào Linh giật mình, làn môi đỏ mọng nhất thời mím chặt lại.
“Bởi vì ta sẽ không cưới tam thê tứ thiếp đâu, sau khi gặp nàng suốt đời ta chỉ có một thê tử.”
Sau đó, lời nói tiếp theo của Lâm Lăng mới khiến trái tim nàng hòa hoãn lại đôi chút.
“Chàng thật đáng ghét, dám gài người ta.”
Nhớ tới tâm trạng tủi thân vừa rồi, đôi bàn tay trắng như phấn của Đào Linh nhịn không được đấm vào ngực Lâm Lăng, hạnh phúc tràn đầy gắt giọng nói.
Lâm Lăng không có nhiều lời, ôm nàng vào trong ngực, trực tiếp hôn xuống.
Ưm———-!
Sau đó bàn tay của hắn vung lên một cái, linh lực kình phong nổi lên, đèn dầu trong nháy mắt bị thổi tắt.
Dưới ánh trăng mông lung xuyên qua cửa sổ, thấy hai bóng người đang trao nhau nụ hôn sâu, quấn quýt cùng nhau triền miên….
Năm ngày sau vào lúc sáng sớm.
Khu vực đảo của các Cửu Đại Điện Tông, tiếng chuông vang lên, vang vọng khắp một khu vực.
Ngay sau đó, có một đám người dùng tốc độ nhanh nhất bay vụt ra.
Những người này đều là đệ tử thân truyền thế hệ trẻ của điện tông.
Ai cũng uy vũ hiên ngang, nam nữ đều có.
Chín nhóm người ngựa, cùng đi về một phương hướng. Đó là một hòn đảo nhỏ tên là ‘Đảo Băng Liên’.
Không hề nghi ngờ, cổng vào truyền tống của chiến trường viễn cổ chính là ở khu vực này.
“Lần thí luyện này, Oánh Oánh có tham gia không?”
Ở giữa đội ngũ Hỏa Vân Tông, trong lòng Lôi Mông suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phương hướng của Hắc Ám Điện Tông.
Nhìn thấy từ phía xa xa trên bầu trời có một nhóm người màu đen đông nghịt ở đó. Chỉ bằng thị giác bình thường, không thể nhìn ra được Lôi Oánh Oánh có ở đó không.
Tuy hắn đến Cửu Đại Điện Tông đã lâu, nhưng đã hơn hai năm rồi vẫn chưa được gặp lại muội muội của mình.
Nguyên do trong đó không phải là mối quan hệ của hai huynh muội đã xa lạ. Mà là Lôi Oánh Oánh từ khi trở thành thánh nữ Hắc Ám, vẫn luôn được điện tông trọng dụng bồi dưỡng, dưới sự hạn chế của quy tắc trong điện, bình thường không được rời khỏi tổng điện.
Hắc Ám Điện Tông vì để cho nàng tĩnh tâm tu luyện, thậm chí cũng không cấp cho nàng phù truyền âm cá nhân.
“Thôi vậy, lão tứ lần này cũng tham dự, hỏi hắn thì biết thôi.”
Trong đầu Lôi Mông lóe lên một suy nghĩ, lúc này lấy ra một tấm phù truyền âm.
Vù!
Đang muốn đốt lên thì một truyền âm lóe ra từ trong túi trữ vật của hắn.
“Lão nhị, ta cuối cùng cũng thấy thánh nữ Hắc Ám Điện Tông của chúng ta rồi, nàng là Oánh muội? Lôi Oánh Oánh hả?”
“Đỉnh thật, khuôn mặt lớn lên đẹp tựa thiên tiên nha, một chút cũng không hề giống ngươi.”