Trên bầu trời.
Lâm Lăng bay lơ lửng giữa các tầng mây, ánh mắt đưa ra xa, nhìn hết phần di tích Viễn Cổ kéo dài đến cuối sơn mạch, thần sắc trong mắt có chút rung động.
Các toà kiến trúc quy tụ lại cùng một chỗ, tựa như được sắp xếp theo một trật tự nào đó mà nối liền lại với nhau, từ trên cao nhìn xuống, trông như hình ảnh của phượng hoàng giương cánh.
Thế lực có quy mô khổng lồ như vậy, hoàn toàn có thể được xếp vào hàng ngũ một quốc gia loại nhỏ!
Lâm Lăng lấy ra ngọc giản màu trắng lúc trước Đào Linh đưa cho hắn, khi đưa linh thức lướt vào bên trong, bản đồ viễn cổ rộng lớn lập tức tràn vào trong đầu.
Hình vẽ địa hình cực lớn, cùng với những dấu hiệu đánh dấu vị trí chằng chịt, khiến Lâm Lăng hoa cả mắt.
Không cách nào tìm ra được vị trí chuẩn bị.
Trải qua một phen tìm tòi tỉ mỉ, rốt cục Lâm Lăng cũng hiểu cách xem bản đồ này, biết được “đại lục Thương Khung” mà hiện nay loài người đang đang sinh sống chỉ là một vệt nhỏ trên bản đồ.
Mà nơi này theo bản đồ Viễn Cổ gọi là “Huyền Linh Khu”.
Giáp ranh cùng với tộc Hỏa Phượng.
“Chắc là nơi này.”
Tuy kết cấu kiến trúc trong sơn mạch tương tự như hình phượng hoàng rất đặc biệt nhưng không dễ tìm chút nào. Mất một chút thời gian Lâm Lăng mới xác định được vị trí nơi này.
Viêm Phượng cung. Là khu vực trung tâm của tộc Hỏa Phượng, giống như cửu đại Điện Tông, nó cũng là một thế lực cấp cao đứng đầu!
Chăm chú nhìn tàn tích kiến trúc cổ xưa kia, ánh mắt Lâm Lăng hơi sáng lên, đối với hành động lần này, cảm thấy cực kỳ may mắn.
Gần năm ngày tìm kiếm, cuối cùng cũng xem như không uổng phí sức lực rồi.
Hơn nữa, khu vực Viêm Phượng cung cực kỳ rộng lớn, địa hình phức tạp, tất nhiên trong đó có không ít chỗ giấu bảo vật bí mật.
Cho dù lúc trước có người tiến vào nơi đó trước thì cũng không cách nào thăm dò hết di tích trong thời gian ngắn được.
Trong lòng suy tính một hồi, thân hình Lâm Lăng khẽ động, nhanh chóng bay vút về phía mục tiêu.
Lại càng gần di tích viễn cổ khổng lồ kia, Lâm Lăng càng cảm thấy bản thân mình nhỏ bé.
Loại cảm giác này, giống như con kiến hôi tiến vào hoàng cung, nhất thời không biết xoay sở thế nào.
Lượng vòng trên bầu trời, ánh mắt Lâm Lăng quét qua, có thể thấy rõ ràng vùng ven sơn mạch bắt đầu xuất hiện mấy bóng người đang nhanh chóng chạy về phía này.
Hiển nhiên đây là những đệ tử thân truyền của cửu đại Điện Tông, cũng ôm mục tiêu truy tìm bảo vật chạy tới nơi này.
“Hửm? Mấy tên này…”
Lúc này, dãy núi phía dưới cách đó không xa có một loạt bóng người nhanh chóng chạy tới, khiến Lâm Lăng chú ý.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn về phía đó, xuyên thấu qua rừng cây rậm rạp, mơ hồ có thể nhìn thấy vóc dáng của đám người kia trông cực kỳ cường tráng.
Mỗi người đều mang mặt mũi dữ tơn của dã thú, cử chỉ chạy trốn giống như mãnh thú, chạy xuyên qua rừng rậm.