*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong lời cuối cùng, hai hàng lệ nóng bỏng đã tràn ra ngoài hốc mắt Tần Vũ.
Tuy rằng Vệ Bình nói là sự thật, nhưng hắn ta không muốn tiếp nhận kết quả như vậy, cũng không dám đối mặt với việc mất đi lão đại…
Bang bang!
Lúc này, hai âm thanh nặng nề vang lên.
Đã thấy Cổ Vân Nhạc, Lôi Mông ở đằng sau đồng thời quỳ xuống đất.
“Nếu Tần Vũ không đủ, thì vẫn còn hai người chúng ta…” Hai mắt bọn họ đỏ ngầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Vệ Bình, đồng thanh nói.
Mắt thấy ba người bọn họ trọng tình trọng nghĩa như vậy, ánh mắt Vệ Bình khẽ run lên. Lâm Lăng có thể có được huynh đệ như vậy, không khỏi có chút hâm mộ. Đáng tiếc lúc này đây, quả thật hắn ta bất lực.
“Các ngươi không cần làm khó Vệ Bình.”
Lúc này, cuối cùng Vệ Quý Nguyên cũng mở miệng, thản nhiên nói: “Yên tâm, Lâm Lăng sẽ không chết, đây là một kiếp nạn trong cuộc đời của hắn. Hơn nữa, kiếp nạn này không tài nào tránh khỏi.”
Kiếp nạn?
Nghe vậy, trong mắt Tần Vũ hiện lên một tia nghi ngờ, khó hiểu nhìn Vệ Quý Nguyên. Đối với ông già xa lạ này dấy lên một số nghi ngờ.
“Ông ta là Chấp Sự Trưởng của Chấp Sự Đường.”
Vệ Bình ở bên cạnh lên tiếng giới thiệu.
“Chấp Sự Trưởng?!”
Nghe được thân phận của Vệ Quý Nguyên, ánh mắt đám người Tần Vũ hơi giật mình.
Loại nhân vật đỉnh phong này đã nói, xem ra hẳn là không sai. Đối với việc này, tâm trạng của ba người bọn họ mới dần dần bình tĩnh lại.
“Ngươi nói lão đại chúng ta sẽ không chết, vậy khi nào hắn có thể đi ra ngoài?” Tần Vũ nhịn không được hỏi.
“Về mặt thời gian, đối với chúng ta mà nói có lẽ rất nhanh là có thể gặp lại nhau.”
Vệ Quý Nguyên hơi trầm ngâm một hồi, đoạn nói: “Nhưng mà, đối với Lâm Lăng mà nói lại phải mất một thời gian rất dài.”
Giọng điệu ý vị thâm trường kia, giống như ông ta chuyện gì cũng biết.
“Trong một thời gian dài? Dài là bao lâu?” Nghe được những lời này, vẻ mặt Tần Vũ càng thêm nghi ngờ khó hiểu mà hỏi tiếp.
Lúc này đây, Vệ Quý Nguyên cũng không trả lời, quay đầu nhìn về phía không gian cắn nuốt kia, trầm mặc thật lâu mới chậm rãi nói: “Vạn năm.”
Cái gì?
Vạn năm?!
Trưởng lão chấp sự này đang đùa sao!
Đám Người Lôi Mông đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó tất cả đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Vệ Quý Nguyên.
……
Bên trong không gian cắn nuốt.