Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang lên giữa không trung.
Với đẳng cấp chiến thú của Kinh Kha bây giờ, bắt chước ngôn ngữ nhân loại hoàn toàn không thành vấn đề.
“Vâng…Vâng, tạ ơn đại ân.”
Thân thể mềm mại của mỹ nữ Hồ tộc khẽ run rẩy vẻ mặt hoảng sợ rốt cục cũng thả lỏng xuống, sau đó quỳ trên mặt đất cảm kích mà dập đầu.
Hai cánh của Kinh Kha khẽ vỗ, không quay đầu lại bay ra khỏi phòng đá, biến mất giữa bầu trời đêm.
“Xử lý xong.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên, thị giác trước mắt lại khôi phục về hình ảnh trong phòng đấu giá.
Lúc này buổi đấu giá đã gần kết thúc.
Phần đông người đều là cảm thấy mỹ mãn khi mua được món đồ mình mong muốn. Nhưng cũng có một bộ phận nhỏ do quá hấp tấp sau khi đẩy giá lên quá cao thì cảm thấy hối hận không thôi.
“Kế tiếp, sẽ là vật phẩm cuối cùng của buổi đấu giá lần này.”
Phùng lão cười ha hả nói: “Nhưng mà, vật phẩm này không phải vũ khí, trang bị hay là bảo vật quý hiếm gì cả.” “Đây là một con hung thú biến dị chủng loại ong mật, thuộc tính năng lượng là Lôi Đình.” “Hẳn là những vị khách đang ngồi ở đây, sớm đã nghe qua tin tức của nó, cũng có không ít người cố ý tới đêm hội đấu giá hôm nay để xem nó.” “Ta cũng không nói nhiều lời nữa, bây giờ sẽ cho các vị chiêm ngưỡng dáng vẻ của nó một chút vậy.”
Vừa dứt lời, Phùng lão đưa tay lên. Tên đội trưởng hộ vệ trung niên của Đào Vỗ Các liền xách theo một cái hộp sắt nhỏ, sải bước đi lên đài đấu giá.
Đào Yên cũng đến đây, dáng người uyển chuyển bước đi những nơi nàng đi qua đều lưu lại một mùi hương nhàn nhạt ở trong không khí, làm cho người ta mê mẩn.
“Đào tổng quản thật sự là càng ngày càng mê người, hơn ba mươi tuổi rồi mà dáng người vẫn còn tốt như vậy…”
“Đáng tiếc vị hôn phu kia của nàng không có phúc hưởng, đúng lúc trước ngày cưới lại phải đi chấp hành nhiệm vụ, sau đó bị hải thú g iết chết.”
“Khà khà, báu vật này, không biết sau này sẽ cho người đàn ông nào thưởng thức đây, dáng người lồi lõm kia nghĩ tới đã thấy thật sảng khoái rồi.”
“Ngươi không muốn sống nữa sao? Đừng thấy Đào tổng quản chỉ là một nữ tử mà khinh thường, thủ đoạn của nàng như thế nào ngươi còn không biết sao?”
“Ha ha, nói giỡn thôi mà…”
Nhìn dáng người uyển chuyển của Đào Yên đi về phía đài đấu giá, mấy người đàn ông trong sân bắt đầu xì xào bàn tán, tất cả đều bàn tán về vóc người và vẻ đẹp của nàng.
Nhưng mà, bọn họ cũng chỉ dám âm thầm ảo tưởng một chút, không hề dám có hành động gì khác thường.
Trên bàn đấu giá.
Đào Yên vẫn làm theo cách thức mà lúc trước Lâm Lăng từng xem qua, lấy ra một cái hộp thủy tinh lớn, rồi đóng hộp sắt lại.
Ngón tay thon dài chuyển động, nhanh chóng xuất ra từng đạo phù văn ấn quyết.
Chỉ nghe một tiếng “Ba” vang lên, phù văn bên ngoài hộp sắt nhỏ lóe lên, trực tiếp mở ra.
Vèo!