“Đằng Nguyên của Linh Môn Tông kia quả không đơn giản.”
“Địa vị ở Tông Môn tuy chỉ là đệ tử trưởng nhưng danh tiếng lại là người đệ tử cao nhất trong thế hệ trẻ của Linh Môn Tông.”
“Ngay cả thánh tử của Linh Môn Tông cũng không làm gì được hắn.”
“Chậc chậc, Thiên Kiếm Tông và Linh Môn Tông lần này đưa hai thiên tài cấp yêu nghiệt của mình đến Cửu Huyền Tông chúng ta, hình như có ý khoe hoang đó.”
Trong lúc nhất thời, các đệ tử trẻ tuổi trong sân bắt đầu nghị luận rầm rì.
Đối mặt với thiên tài đứng đầu mức này, những người như bọn họ chỉ có tư cách ngửa mặt nhìn lên.
Vù vù vù!!
Đúng lúc này, cùng với tiếng xét gió truyền tới từ trên bầu trời, giữa sân lúc này mới từ từ yên tĩnh lại.
Nhìn thấy phía chân trời cách đó không xa đang có mười mấy bóng người nhanh chóng bay đến.
Người cầm đầu chính là chưởng giáo của Cửu Huyền Tông, Hậu Thiên Thành. Tiếp sau đó chính là Lâm Lăng và cả chín vị các chủ của tam điện lục các.
“Tham kiến chưởng giáo đại nhân.”
Trong thoáng chốc, các đệ tử của Cửu Huyền Tông đều cung kính hành lễ.
Hai vị tông chủ của Thiên Kiếm Tông và Linh Môn Tông cũng lần lượt đứng dậy.
“Hậu chưởng giáo, từ biệt nhiều năm rồi, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Lỗ Minh Hiên một đầu tóc bạc tươi cười nói.
“Hôm nay chính là nghi thức phong thánh tử của quý tông, nếu ta đoán không sai thì chính là tên nhóc này.”
Khổng Phụ chắp tay ôm quyền chào hỏi với Hậu Thiên Thành, ánh mắt hơi nhìn sang rơi trên người Lâm Lăng.
Nghe thấy vậy, ánh mắt tinh anh của Lỗ Minh Hiên cũng chuyển hướng về phía Lâm Lăng đồng thời hiếu kỳ quan sát.
“Không tồi, đúng là một mầm non tốt để tu võ.”
Theo quan sát, ánh mắt Lỗ Minh Hiên nhất thời sáng ngời, gật đầu thở dài nói. “Hậu chưởng giáo, người này gân cốt rất tốt, Cửu Huyền Tông của các ngươi lần này cuối cùng cũng nhặt được bảo vật rồi.”
Nghe thấy lời khen khách sáo của đối phương như vậy, Hậu Thiên Thành ngược lại cũng cảm thấy thỏa mãn.
“Được hai vị tông chủ đích thân tới Cửu Huyền Tông, mặt mũi của bản tọa đủ mãn nguyện rồi, nếu tiếp đãi không chu toàn mong được hai vị lượng thứ.”
Hậu Thiên Thành om quyền, mọi người đều là những nhân vật lớn cùng một cấp, cũng coi như người quen cũ cùng nhau hành huyên khách sáo.
Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng, phát giác có hai ánh mắt mắt bén nhọn đang không ngừng quét lên người mình.
Ngước mắt nhìn thử không thể nghi ngờ chính là hai vị tiểu bối của Thiên Kiếm Môn và Linh Môn Tông.
Lần trước lúc đi uống rượu cùng đám người Cổ Hướng Dương từng nghe qua hai tông môn này đều xuất hiện thiên tài yêu nghiệt có thể áp bức được thánh tử. Chẳng lẽ chính là hai người bọn họ sao?
Trong lúc tâm trí đang suy tư, ánh mắt Lâm Lăng cũng quét về phía hai người bọn họ nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu lễ phép chào hỏi.