*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Loại linh đan cực phẩm này rất khan hiếm, lấy căn cơ của Cửu Huyền Tông mà sản lượng mỗi năm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cho nên dù có nhiều điểm cống hiến tông môn đến mấy cũng không thể đổi.
Trừ phi làm ra cống hiến khó có thể tưởng tượng cho tông môn, hoặc là thăng chức lên cấp bậc trưởng lão thì mới có may mắn đạt được.
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả đệ tử Cửu Huyền Tông ở đây đều chớp động, trong mắt tràn ngập hâm mộ.
Trong bọn họ có một số người đã làm đệ tử ở tông môn mười mấy năm, đứng nói là Thánh Linh Đan cửu phẩm, ngay cả đan dược cấp bậc lục phẩm cũng không thể có được.
Nhưng hai đệ tử mới nhập môn trước mắt lại thu hoạch được dễ như trở bàn tay.
Bọn họ có thể không hâm mộ sao?
Nhưng thực lực của đối phương hiện ra ngay trước mặt, hơn nữa đã tranh đoạt được hai vị trí tham gia Chủng Tộc Thiên Tư Bảng cho tông môn, khen thưởng này hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Họ cảm thấy hâm mộ, nhưng không ai ghen ghét và không phục.
Sau khi phát khen thưởng cho Lâm Lăng và Trần Tấn, Hậu Thiên Thành cũng chính thức tổ chức một nghi thức thụ phong Thánh Tử cho Lâm Lăng.
“Keng! Keng! Keng…”
Sau mười hai tiếng chuông du dương ngân vang, vào thời khắc này, Lâm Lăng lấy cái tên ‘Lâm Thiên’, chính thức trở thành Thánh Tử của Cửu Huyền Tông, trở thành người dẫn đầu của thế hệ trẻ của tông môn!
Trên đài đá, Lâm Lăng đứng trên cao mà nhìn xuống vô số ánh mắt kính sợ dưới quảng trường.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn lại không có chút vui sướng nào, chỉ có một tiếng than thở thầm lặng. Bởi vì theo như lời Vệ Quý Nguyên đã nói trước kia, cuối cùng vị ‘Lâm Thiên’ trong lịch sử, cũng chính là hắn, không có kết cục tốt.
Thậm chí trước khi lâm chung còn dặn dò một câu “Đừng quá mức ỷ lại hệ thống, phải làm bản thân mạnh lên.”
Chẳng lẽ những lời này là cố ý ám chỉ cảnh giới của mình?!
Trong lòng nghĩ như vậy, đồng tử Lâm Lăng chấn động kịch liệt, suy nghĩ càng trở nên căng chặt. Nhưng hắn có thể đạt tới thành tựu như hôm nay, phần lớn nguyên nhân là nhờ vào công lao của hệ thống.
Nếu không ỷ lại vào nó, hiện tại chỉ sợ mình vẫn là một gã mù ở rể bị người hà hiếp.
“Hiện tại chỉ có thể đi một bước thì tính một bước.”
Lâm Lăng thở sâu, đè ép hết những cảm xúc dao động bất an trong lòng xuống.
“Có lẽ tiểu tử này đã nghĩ ra vận mệnh sau này của mình.”
Cách đó không xa, Trần Tấn bí mật mà liếc nhìn Lâm Lăng một cái, nhìn ánh mắt phức tạp kia, trong lòng hắn ta không khỏi cười thầm một tiếng. Trong thời đại hiện giờ, có lẽ chỉ có Trần Tấn này là biết rõ toàn bộ tiến trình phát triển của lịch sử nhất.
“Có nên ngả bài với hắn hay không?”
Nghĩ đến thực lực ngày sau nhất định sẽ trở nên càng hùng mạnh của Lâm Lăng, trong lòng hắn ta lại dâng lên một tia do dự. Hắn ta cảm thấy chỉ khi nào hai người hợp tác thì mới có thể tìm được biện pháp trở về vạn năm sau.
Trong lòng suy tư, Trần Tấn muốn nói lại thôi.