Hơn nữa, hiện tại vẫn còn thời gian nửa năm nữa mới tới Chủng Tộc Thiên Tư Bảng, hẳn là đủ rồi.
“Thời gian ý cảnh công với không gian pháp tắc, có thể hình thành thời không…” Trần Tấn không khỏi đăm chiêu suy nghĩ.
Sau khi uống rượu no nê.
Lúc Lâm Lăng đang muốn rời đi, Trần Tấn lại lên tiếng gọi hắn lại: “Ta có chút việc, muốn tâm sự riêng với ngươi, ngươi có rảnh không?”
Lâm Lăng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương một cái, cũng không suy nghĩ nhiều, lạnh nhạt nói: “Có.”
“Tiểu muội, muội về trước, chú ý an toàn.” Trần Tấn đưa tay sờ đầu Trần Hân, mỉm cười nói.
“Được.” Trần Hân ngoan ngoãn gật đầu, cũng không cố ý đi theo nữa.
“Vậy bọn ta cũng trở về trước đây.” Lôi Bằng khiên Cổ Hướng Dương đã say tới bất tỉnh nhân sự, cũng biết điều mà không ở lại quấy rầy.
“Nơi này nhiều người phức tạp, chúng ta đến nơi yên tĩnh một chút nói chuyện đi.”
Đi ra khỏi cửa quán rượu, Trần Tấn vừa nói một tiếng liền trực tiếp bay vút lên.
“Bí mật vậy sao?” Ánh mắt Lâm Lăng nghiêm túc hơn, càng cảm thấy tên này kỳ lạ hơn.
Đối với việc này, Lâm Lăng chỉ âm thầm liếc mắt một cái, sau đó cũng bay theo sát. Khi bay đến một ngọn núi ở ngoại ô khu phố, thân hình Trần Tấn mới dừng lại trên đỉnh núi.
Thân hình Lâm Lăng lướt qua cũng hạ xuống vị trí bên cạnh Trần Tấn.
Dưới màn đêm.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí có loại yên lặng quỷ dị.
“Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi.” Lâm Lăng nhẫn nại đợi một lúc, sau vẫn dẫn đầu lên tiếng, phá vỡ bầu không khí này.
Nhìn biểu cảm của Lâm Lăng vẫn chưa lộ rõ cảm xúc gì, khóe miệng Trần Tấn nhếch lên, lộ ra một nụ cười tự đắc.
“Nói thật, ta vô cùng ghen ghét ngươi, rõ ràng đều cùng bị khe nứt không gian hút vào, tại sao ngươi lại có thể bình yên vô sự tới nay.”
Ý lạnh trong mắt Trần Tấn bắt đầu khởi động, lạnh lùng nói: “Mà ta, lại bị biến thành bộ dáng chẳng ra gì như giờ.”
Vết nứt không gian hút vào?!
Nghe vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia kinh ngạc, mơ hồ đoán được gì đó.
Chẳng lẽ, Dị Ma sáu cánh kia cũng bị xuyên qua nơi này?! Hồi tưởng lại chiêu thức võ học của Trần Tấn lúc trước, cùng với các loại hành vi kỳ quái và khuôn mặt bình tĩnh của hắn, Lâm Lăng dần dần dâng lên vẻ giật mình.
“Không ngờ lại là ngươi.” Ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống, dùng ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Trần Tấn.
Không ngờ lúc này hắn ta lại có được hình dạng của nhân loại.
Với thực lực cường đại của Dị Ma sáu cánh, chuyện đoạt xá thân thể nhân loại hoàn toàn là chuyện có thể làm được.
“Phản ứng rất nhanh nha, vốn tưởng rằng sẽ lãng phí miệng lưỡi giải thích một phen.”
Trần Tấn lạnh lùng cười: “Yên tâm, khi ta lựa chọn để lộ thân phận, đã không muốn đối địch với ngươi rồi.”
Câu này nghe ra cũng rất hợp lí.