*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhuyễn giáp này xuất phát từ tay Lỗ đại sư của tộc Người Lùn, có thể chống lại được cả cường giả cuồng tướng cấp 8.”
Thiên La vừa nói vừa xé quần áo trên người xuống, bày ra một bộ lân giáp toàn thân đỏ sậm. Chất liệu của lân giáp tinh tế mềm mại, trên đó phủ kín phù văn huyền ảo, mơ hồ tỏa ra một luồng dao động năng lượng kỳ lạ.
Hiển nhiên nếu gặp công kích thì loại dao động này sẽ lập tức khởi động công hiệu phòng ngự.
“Giáp này là át chủ bài giữ mạng của ta, ông đây có thể chiếm được mảnh giang sơn này thì không thể không tính đến công lao của nó.” Thiên La vuốt v e nhuyễn giáp trên người, ngạo nghễ nói.
“Chủ thượng, vẫn nên cởi ra đi, để tiểu nữ có thể phục vụ ngài càng tốt.”
Nữ tử quyến rũ lộ ra vẻ mặt nũng nịu, cầm lấy tay Thiên La rồi đặt lên người mình. Cảm giác vuốt v e ấm áp này thoải mái hơn nhiều so với xúc giác lạnh như băng của lân giáp.
Hành động này khiến Thiên La vốn đã huyết khí tràn đầy trở nên càng hứng khởi.
“Được, đêm nay ông đây phải sống mái một trận với nàng, ha ha!”
Thiên La mặt đỏ tai hồng, bật lên tiếng cười sang sảng, đồng thời cởi lân giáp trên người ra rồi để vào nhẫn không gian.
Sau đó hắn lật người lại, lỗ mãng mà bắt đầu phát cuồng, hoàn toàn quên mất lúc trước sư phụ đã từng dặn dò, trên đầu chữ sắc có một cây đao!
Thấy tình cảnh này, Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên.
Hiển nhiên thời cơ đã chín muồi, nhưng suy xét đến thực lực cuồng tướng cấp 7 của đối phương và kỹ năng thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn sau khi cuồng hóa, lần ám sát này phải thận trọng từng bước một.
“Kinh Kha, cắt đứt bàn tay đeo nhẫn không gian của hắn trước đi!” Trong lòng nghĩ như vậy, trong mắt Lâm Lăng lóe lên ánh sắc lạnh, trực tiếp hạ lệnh!
Tầm áo giáp phòng ngự kia được cất giữ trong nhẫn trữ vật của Thiên La.
Nếu như không có cách nào ra tay ám sát, dùng một chiêu xuyên qua người, tất nhiên sẽ gia tăng độ khó.
Cho nên, lần công kích này chính là vào tay phải kia! Chỉ cần nhẫn trữ vật thoát khỏi thân thể là có thể chặt đứt liên lụy với Thiên La, làm cho hắn ta khó có thể trong thời gian ngắn khoác lên người bộ áo giáp kia!
Chỉ cần Lâm Lăng ra lệnh một tiếng, Kinh Kha sẽ lặng lẽ bò lên giường, tận lực di chuyển đến khoảng cách gần Thiên La nhất.
“Cọt kẹt… cọt cà cọt kẹt ”
Lúc này, dưới động tác piston thô lỗ của Thiên La làm cho cái giường lắc lư kịch liệt, không ngừng vang lên tiếng động.
Hồn nhiên chưa phát giác ra, có một con ruồi biến dị đang tàng hình đã bò tới gần.
Tay phải của hắn ta chống lên ván giường hoàn toàn bại lộ trong ánh mắt lạnh như băng của Kinh Kha.
“Tốt!”
Lần vận động này khiến cho Thiên La cảm thấy sảng khoái một chút, gần như đã đạt tới khoái cảm.
——!.