Cổ Mạch bất mãn, “Các cậu không có cảm tưởng gì sao?”
“Đã đoán ra được từ lâu, có thể có cảm tưởng gì đây?” Ngô Linh nói thẳng.
Cổ Mạch lầm bầm vài câu, “Không biết con bọ rùa kia sao rồi.”
“Chết rồi.” Diệp Thanh lật qua một trang sách.
Cổ Mạch thở dài, “Cũng đúng, nó được tạo thành từ Voodoo gì đó mà.”
“Nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, chắc chắn đã chết rồi.” Ngô Linh vẫn giữ giọng điệu đó, cũng đang đọc sách, nhưng chữ bên trên không phải là tiếng Trung hoặc tiếng Anh, “Chắc là bị thiêu chết rồi.”
Cổ Mạch hỏi: “Cái này mà cô cũng biết á? Không phải cô không chắc chắn về hiệu quả của Voodoo sao?”
“Nhìn thấy bọ rùa thì chắc chắn rồi.” Ngô Linh xòe cuốn sách trong tay ra, “Thuật Voodoo không chỉ là ý niệm của anh, mà còn là của tôi nữa. Sức mạnh ý niệm của tôi có liên quan đến thần thoại Hy Lạp. Trên người con bọ rùa có 12 dấu chấm, là 12 hình vẽ mini, tượng trưng cho 12 nhiệm vụ mà Heracles hoàn thành.”
Cổ Mạch ngớ người ra, “Heracles? Là lực sĩ trong thần thoại Hy Lạp đúng không?”
“Đúng vậy. Gần đây tôi đang xem cái này.” Ngô Linh đọc sách tiếp, suy nghĩ gì lại nhìn Diệp Thanh, “Ruồi bay ra cộng với dòi, tổng cộng 12 con phải không?”
“Ừ. Người bị hại chắc là 12 người.” Diệp Thanh chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Một lúc sau Cổ Mạch mới giơ ngón cái lên, “Thật sự là 12 người, đoán chuẩn thật. Ôi, thuật Voodoo quá thần kỳ!”
“Thứ thần kỳ không phải là Voodoo.” Diệp Thanh nói, “Anh trùng hợp đụng phải việc này, trùng hợp vào khoảng thời gian trước Ngô Linh có nghiên cứu qua Voodoo, gần đầy lại đang xem Heracles, tên tội phạm kia cũng trùng hợp cưỡng hiếp đúng 12 người.”
Cổ Mạch nghe thấy, từ từ đứng thẳng người, không còn dáng vẻ lười nhác như trước.
Tôi vội đứng lên, cứ có cảm giác Diệp Thanh sắp nói vài chuyện gì đó ghê gớm lắm.
“Đối với người như chúng ta mà nói, không hề có sự trùng hợp.”
Xẹt!!!
Trang giấy bị lật qua
Cốc Cốc!
Cửa bên ngoài bị gõ vang.
Diệp Thanh bỏ sách xuống, đứng dậy, nhìn Cổ Mạch, “Thế nào Cổ Mạch, anh đã suy nghĩ xong chưa?”
Ngô Linh và Lưu Miểu đều nhìn Cổ Mạch, Nam Cung Diệu không biết từ lúc nào đã đứng dựa vào một cánh cửa của phòng làm việc.
Cổ Mạch nuốt nước bọt.
Cốc cốc!
“Xin hỏi có ai không?” Người bên ngoài gõ cửa lên tiếng hỏi, nghe giọng nói là một bác gái.
“Chúng tôi có việc rồi. Cổ Mạch, quyết định của anh là gì?” Diệp Thanh hỏi một lần nữa.
Sắc mặt Cổ Mạch thay đổi, rất khó nắm chắc chủ ý. Tôi biết, anh ta rất tò mò về Thanh Diệp, vừa biết đến Voodoo, còn rất hưng phấn, nhưng anh ta vẫn còn yêu công việc vốn có của mình. Anh ta làm công việc đó rất vui vẻ, lại đã làm rất nhiều năm. Chuyện quái dị, trước đây, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc này. Ngay cả sau khi biết đến Voodoo, anh ta cũng chẳng nghĩ đến việc muốn học nó.
Lời nói của Diệp Thanh đã làm anh ta dao động.
Không có sự trùng hợp.
Loại người như họ…
“Tôi gặp được một ông già ở công viên, ông ta chết rồi, vẫn không đầu thai, nhưng không biến thành ma, vẫn sống rất vui vẻ. Tôi đã từng nói với mọi người, chính ông ấy đã cung cấp manh mối.” Cổ Mạch nói.
“Ông ta là trường hợp hiếm gặp,“ Diệp Thanh đánh giá, “Chỉ có người có ý chí kiên cường hơn mức bình thường mới có thể làm được việc này. Người có thể lừa mình dối người, nhưng ma thì không, linh hồn càng không thể đi lừa gạt.”
Cổ Mạch nói tiếp, “Ông ấy nhìn thấy việc tên súc sinh đó làm, nhưng không thể làm được gì.”
Diệp Thanh cười một tiếng, “Anh không giống như kiểu siêu nhân chính nghĩa.”
“Đúng là không phải.” Cổ Mạch cũng cười, “Cậu em Diệp Tử à, tôi đã là một ông chú rồi, còn siêu nhân chính nghĩa cái nỗi gì nữa, tôi khi còn bé mới thích, mới muốn làm siêu nhân, đến lúc mấy chục tuổi thì chẳng còn hứng thú gì nữa.”
Cổ Mạch rút điếu thuốc ra, hít sâu một hơi.
Diệp Thanh bị kêu là “cậu em” cũng chẳng tức giận gì.
“Tôi không giống với các cậu. Các cậu đều mới hơn hai mươi thôi nhỉ? Thật trẻ trung…” Cổ Mạch dựa vào bàn làm việc, thở ra khói thuốc.
Bên ngoài vẫn có người gõ cửa, năm người họ chẳng ai thèm quan tâm tới.
Kiểu làm ăn như vậy, thật chẳng giống ai.
Lưu Miểu buột miệng nói, “Sếp vẫn chưa 20.”
“Khụ khụ khụ…” Cổ Mạch bị sặc khói thuốc, hơi kinh ngạc nhìn về hướng Diệp Thanh.
Diệp Thanh rất bình tĩnh, “Rất kinh ngạc sao?”
“Dĩ nhiên. Quá kinh ngạc đi chứ!” Cổ Mạch bật cười, “Người trẻ tuổi bây giờ thật đáng sợ.”
“Anh cũng không già lắm.” Diệp Thanh nói.
“Ừ, trước đây tôi chưa bao giờ thấy mình già, cũng không cảm thấy mình vô dụng. Nhưng ở thời khắc này, tôi… bó tay chịu trận. Thứ cảm giác này thật khó chịu.” Cổ Mạch lại hít một ngụm thuốc.
Đạo diễn Sở quyết định hủy bỏ bộ phim, anh ta đột nhiên nghe thấy các âm thanh không bình thường, sếp tổng chết đi, anh ta suýt chút nữa đã bị ma nữ giết chết, muốn tìm tên tội phạm cưỡng hiếp lại tìm không được…
Chuỗi sự việc kia đều khiến Cổ Mạch rất khó chịu.
Ngoài trừ bản thân Cổ Mạch ra, tôi là người biết rõ nhất về những việc này. Khoảng thời gian qua, tôi luôn đi theo Cổ Mạch, nhìn anh ta như con thú bị vây nhốt, nhìn anh ta dùng hết sức lực, đến cuối cùng, giải quyết được chuỗi phiền phức này lại là khởi đầu của chuỗi phiền phức khác. Thứ năng lực anh ta căm ghét khiến anh ta làm được những việc anh ta vốn dĩ không thể làm được.
Những ngày này, Cổ Mạch không đeo bùa hộ thân. Anh ta không quen các âm thanh dị dạng ở xung quanh, nhưng anh ta cố gắng lắng nghe, thậm chí có khi còn đi tìm nguồn gốc của chúng. Anh ta còn đi tìm ông lão nuôi chim kia, nhìn thấy vợ của ông ấy, lão Lưu và cả chú chim màu cam có tên là Phượng Hoàng, còn nói vài câu với ông lão nữa.
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vẫn vang lên.
Cổ Mạch hút xong điếu thuốc.
Ngô Linh cầm gạt tàn từ bên ngoài vào.
Cổ Mạch cảm ơn, dụi tắt khói thuốc.
“Được. Tôi gia nhập.” Cổ Mạch vỗ đùi, ra quyết định, sau đó xoa tay, “Mau đi mở cửa đi.”
Ngô Linh đi mở cửa.
“Ây dô, Tiểu Ngô à, lúc nãy các cô cậu đang làm gì vậy? Sao lâu thế mới ra mở cửa? Đúng rồi, tôi có đem ít trứng vịt muối từ quê lên, nhà làm đấy, béo ngậy luôn, đem ăn với cháo hay cơm nhão là đúng bài.”
Kẻ chuẩn bị làm một ván lớn như Cổ Mạch ngơ ngác.
“Chủ nhiệm Chu, cảm ơn cô.” Ngô Linh nhận lấy đồ.
“Chủ nhiệm gì chứ. Hội cư ủy chúng ta không thịnh hành kiểu này.”
Tôi lượn qua xem, là một bác gái mập mạp, có cùng phong cách với chủ nhiệm Mao, chắc là chủ nhiệm cũ của Hội cư ủy. Hai mươi năm trôi qua, bà ấy đã nghĩ hưu, lúc Tí Còi và Gã Mập hỏi thăm về Thanh Diệp còn đi tìm đến bà ấy nữa. Tôi còn nhớ bà ấy bị nhồi máu não, không nhận ra được ai.
“Được rồi, đồ tôi đã đưa rồi, tôi về Hội cư ủy trước đây. Các cô cậu nhớ ăn đó.” Chủ nhiệm Chu giống như Phật Di Lặc, nói lớn tiếng, dặn dò một câu với Ngô Linh xong thì xuống lầu.
Trạng thái của bà ấy, khiến tôi thấy khó hiểu.
Dư Tân Vanh nói, người của khu dân cư đều sợ Diệp Thanh, nhưng nhìn dáng vẻ của Chủ nhiệm Chu không giống như sợ, mà ngược lại trông rất thân thiết, còn có vài phần quan tâm chăm sóc nữa.
Cổ Mạch thở dài, “Kiểu khu dân cư cũ này đúng là có tình người.”
Lưu Miểu cười khẩy.
Ngô Linh đóng cửa, đặt trứng vịt muối vào nhà bếp, vừa đi vừa nói, “Giúp bà ta giải quyết phiền phức bà ta mới có thái độ đó đấy.”
Cổ Mạch kinh ngạc, “Bà ta cũng thấy ma?”
“Ai mà chẳng từng thấy ma chứ? Chỉ là bản thân không biết mà thôi.” Lưu Miểu nói.
Câu nói này của anh ta khiến tôi dựng hết tóc gáy.
“Không phải Diệp Thanh vừa mới nói, kiểu người như chúng ta, không có sự trùng hợp.” Nam Cung Diệu duỗi người, trở về căn phòng đầy máy tính của anh ta.
Không có sự trùng hợp.
Năm chữ tưởng chừng đơn giản, lại như cục đá lớn đè lên tim tôi. Tôi chưa kịp suy nghĩ gì nhiều, cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
“You make me free“… khà khà…”lov“… xì xì xì… Két!…”Play“…
Tôi đột nhiên giật mình, nhìn thấy hai bóng lưng tụm lại trước máy hát, đột nhiên xoay đầu.