Đọc truyện Full

Chương 470: Tô thành (1)

Không gian trước mắt cứ chợt sáng chợt tối, yên ắng và huyên náo không ngừng đan xen nhau.

Đầu tôi đau đớn như muốn nổ tung ra, mọi thứ trước mắt, mọi thứ bên tai đều trở nên mơ hồ hỗn độn.

“Các ông đang làm cái gì vậy? Ông nói sẽ không xảy ra chuyện gì, như thế này mà là không có chuyện gì như ông nói đấy hả?! Đùa cái kiểu gì vậy!”

“Anh Kỳ rốt cuộc bị làm sao thế? Ba người đi cùng với anh ấy, ai cũng có năng lực cả, vậy mà bây giờ nói không biết là sao?”

Tôi nghe thấy giọng của Tí Còi và Gã Béo.

“Hai anh trước đi nói với cha mẹ Lâm Kỳ một tiếng, để họ đừng lo lắng.”

Đây là giọng của Trần Hiểu Khâu.

“Lâm Kỳ… khi nào mới có thể tỉnh lại?”

Giọng của Quách Ngọc Khiết.

Tôi cảm nhận được một bàn tay đang sờ trên trán của tôi, lòng bàn tay ấy rất thô ráp. Những giọng nói kia từ từ đi xa dần.

Bịch! Bịch! Bịch!

Dường như tôi đang bị người ta nhốt trong một chiếc rương chật chội và đen tối, hơn nữa nó còn đang di chuyển.

Bên ngoài vang lên giọng nói trầm ấm, nghe khá quen thuộc, giống như đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.

“Ông Tô, ông nói là định đem cái thứ này chôn sâu xuống à?”

Tôi nhúc nhích thân thể, chợt cảm thấy vô cùng kì lạ, tựa như một đống bông giãn nở ra, rồi tôi từ bên trong cái rương chật hẹp ấy bay ra, trước mắt thình lình trở nên rộng rãi sáng sủa.

Phía trước là một công trường, đang trong giai đoạn gia cố móng công trình. Tôi nghe thấy bên tai những tiếng “keng keng” của kim loại, là âm thanh của chiếc máy khoan đất phát ra.

“Không phải là chôn xuống đất, mà là đem nó nhét vào bên trong cái cọc, cái cọc nằm ở chính giữa khuôn đất ấy.”

Tôi quay đầu nhìn qua liền thấy một người đàn ông dáng vẻ nho nhã. Xem ra cũng tầm ba mươi bốn mươi tuổi, cái thứ ông ta đang bê trên tay chính là một chiếc rương gỗ nhỏ. Trên người ông ta có âm khí rất nặng, nhưng tôi không nhìn thấy bên cạnh ông ta có ma. Có lẽ ông ta vừa gặp phải ma ở đâu đó.

Tôi ngơ ngác đảo mắt quan sát một lượt khung cảnh xung quanh.

Chỗ này khiến tôi cảm thấy rất lạ lẫm, quần áo những người xung quanh đang mặc cũng rất lạ.

Sau khi nhìn khắp một vòng xong, tôi đưa mắt nhìn về phía bờ sông ở bên cạnh. Trên bờ ngổn ngang bẩn thỉu, bùn đất và rác trong khi thi công chất thành đống. Vậy là họ đang tiến hành thi công. Bờ đối diện là những tòa lầu thâm thấp, kiểu kiến trúc theo phong cách của thế kỉ trước, tất cả đều khiến tôi cảm thấy lạ lẫm.

Nhưng khi nhìn dòng sông đang uốn lượn gấp khúc kia, rồi nhìn về phía khu đất đang đóng cọc gia cố móng, tôi đã dần dần nhận ra đây là đâu rồi.

Đây là đường Tân Giang, con sông đó chính là sông Lạc Cừ, mà khu đất đang thi công…

Tim tôi đập thình thịch.

Chắc là tôi đã trở lại những ngày đầu xây dựng khách sạn Tuấn Ly rồi. Chỉ cần phá hết mọi thứ ở đây thì có thể thay đổi được tương lai, thay đổi luôn cái hiện thực mà tôi đang sống chứ nhỉ?

Tôi cảm thấy có một nguồn lực lôi mình đi, khiến tôi không thể không bay về phía trước, bay đến bên cạnh người đàn ông đang ôm chiếc rương khi nãy.

“Ông Tô, cần nhét cái này vào à?”

Người đàn ông gật đầu.

Đám người sau khi xác định lại xong thì không ai phản đối cả.

Người đàn ông này và những công nhân xây dựng bên cạnh nhìn chẳng ăn nhập gì với nhau, nhưng những người xung quanh tỏ ra rất kính trọng ông ta. Ông ta vừa cất lời liền có người bắt đầu bận bận bịu bịu.

Người đàn ông mở cái rương, lấy vật được đang cất bên trong ra.

Sau khi tôi nhìn thấy thì bất giác đơ người ra.

Đó là một cái bát bằng sứ có màu xanh lam, hoa văn được in lên trên là một bức tranh cảnh vật và con người, hơn nữa họa tiết trên ấy tôi đã từng thấy qua rồi. Ông lão, con trai, người đàn bà, người đàn ông… Tôi đi quanh người họ Tô ấy một vòng, xem hết một lượt hoa văn trên cái bát, càng xem càng thấy khiếp đảm.

Tôi đoán không sai, hoa văn này và hoa văn tôi đã nhìn thấy trên cái Tụ Âm Bồn là giống nhau. Tuy không giống đến mức 100%, nhưng cùng chung một chủ đề như nhau.

Cát bát sứ được ông Tô giao lại cho một anh công nhân, tôi vội vàng đi theo anh ta.

Đây nhất định là then chốt của trận pháp trong khách sạn Tuấn Ly. Bất luận nó có liên quan đến Tụ Âm Bồn hay không, tôi cũng phải phá hủy nó ngay lúc này!

Tôi đưa tay về phía anh công nhân, ngón tay đã chạm vào được cái bát sứ lạnh ngắt.

Lòng tôi vui mừng khôn xiết. Có thể chạm vào được thì tôi chắc chắn có thể đem nó…

Bộp!

Cánh tay tôi chợt đau nhói, vừa quay lại thì nhìn thấy ông Tô. Ông ta đang nắm chặt lấy cánh tay tôi, kinh ngạc nhìn tôi trân trân.

Ngay lập tức tôi liền cảm thấy khá hoang mang, đầu óc một mảnh trống rỗng. Ngoài “trò chơi” ra thì vẫn chưa có ai có thể tóm được tôi trong giấc mộng như thế!

“Ông Tô, chuyện gì vậy ạ?”

Những người xung quanh ngạc nhiên nhìn ông ta.

Ngón tay của ông ta vẫn đang cuộn tròn, vì cánh tay của tôi người đứng bên cạnh không nhìn thấy, mà chính bản thân tôi cũng không thấy. Bàn tay ông ta vẫn nắm chặt tay tôi rồi từ từ thu lại. Trên cánh tay ấy tựa như có sức mạnh ngàn cân bắt đầu đè ép xuống, khiến tôi không thể không chuyển động theo ông ta, khó khăn khụy người xuống.

“Không có gì, lúc nãy bị hoa mắt thôi. Các anh đi làm đi.” Ông ta nói.

“Vâng.” Đám công nhân chần chừ một lát rồi rời đi.

“Không được! Không được để cho cái bát ấy…” Tôi gào lên.

Ông ta cúi đầu xuống, tìm ra được chính xác vị trí của tôi.

Quả nhiên ông ta có thể nhìn thấy tôi!

“Cậu rốt cuộc là cái gì vậy? Hồn ma hả?” Ông ta nén giọng hỏi nhỏ.

Một lần nữa tôi mụ mị cả người.

Bởi vì đôi môi ông ta không hề động đậy. Giọng nói ấy của ông ta… là phát ra từ bụng ư?

Ông ta híp mắt lại, “Cậu định làm gì?”

Tôi cảm thấy sức nặng trên cánh tay mình gia tăng, thứ trào lên trong lòng không phải là sợ hãi, mà là phẫn nộ.

“Tòa nhà mà ông tạo ra đã giết người! Nó đã giết chết bốn mạng người rồi, còn nuôi dưỡng ra linh hồn của cả tòa nhà nữa.”

Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân nữa.

Cái thứ đó đã giết người, cái thứ do người này chế tạo ra đã giết người và sẽ còn tiếp tục sát hại vô số người nữa!

Người đàn ông này rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Hoặc là ông ta đã biết nhưng vẫn cố tình làm vậy.

Nghĩ tới đây, tôi càng muốn vùng thoát khỏi ông ta.

“Đây là trận đồ phong thủy để chiêu tài. Một con ma như cậu mà muốn lừa tôi à?” Ông ta dùng tiếng bụng để nói chuyện, trong cổ họng còn phát ra một tiếng cười, quay người lôi theo cánh tay tôi đi về phía căn nhà làm bằng gỗ dành cho công nhân nghỉ ngơi ngay bên cạnh.

“Tôi cần ngồi nghỉ một lát, các anh làm xong thì gọi tôi.”

Ông ta nói với một người công nhân, rồi đi vào trong căn nhà.

Khóa cửa lại xong, ông ta rút ra một lọ thuốc hít nhỏ nhắn tinh xảo từ trong chiếc túi nằm bên trong vạt áo.

Tôi thấy lọ thuốc hít ấy tựa như những đồ được trưng bày trong viện bảo tàng mà tôi đã từng thấy, không biết có phải là đồ cổ hay không, nhưng vừa nhìn vào đã biết trị giá không nhỏ rồi.

Ông ta nắm chặt chai thuốc hít, dùng đầu ngón cái bật cái nắp đậy ra.

Ngay tức khắc tôi nghĩ ngay đến bao nhiêu là tình tiết huyền bí. Bất kể lọ thuốc hít ấy dùng để làm gì, nhưng nhìn vào thái độ của ông ta đối với tôi thì chuyện sắp sửa xảy ra chắc chắn là gây bất lợi cho tôi!

Tôi bắt đầu vùng vẫy.

Cánh tay ông ta đang nắm chặt tôi như một gọng kiềm bằng sắt. Ông ta chỉ hé mắt nhìn sự vùng vẫy của tôi một cách đầy khinh bỉ, đối với lọ thuốc hít niệm lâm râm.

Tôi càng thêm cuống quýt.

Bất chợt tôi nhớ đến năng lực của mình.

Không chỉ đi vào cảnh mộng, nhìn thấy quá khứ của người khác, tôi còn có thể nghịch chuyển dòng thời gian của những người và vật mà mình gặp phải nữa!

Tôi lật tay lại nắm chặt ông ta, tay kia chụp lấy lọ thuốc hít đang nằm trong tay ông ta.

Ngay lập tức, tôi liền nhìn thấy khá nhiều chuỗi hình ảnh rối rắm phức tạp, những phân đoạn ấy lướt ngang qua đầu tôi, là đời sống của một người trong một năm gần đây.

Những hình ảnh hiện ra theo trình tự ngược, khiến tôi phải suy nghĩ một lát mới hiểu ra.

Ông ta tên là Tô Thành, tổ tiên làm nghề trộm mộ, đã đào được rất nhiều vật bồi táng và trở nên giàu có. Ông ta cũng đã học được một vài thuật phong thủy, tích trữ được khá nhiều bảo vật trong nhà. Nhưng trải qua mấy cuộc chiến tranh, thời thế thay đổi, nhà họ Tô đến đời của Tô Thành, trong nhà chỉ còn lại vài món đồ cổ quý giá, ngoài ra thì cũng như bao nhiêu gia đình bình thường khác.

Tô Thành theo học chuyên ngành kiến trúc, tốt nghiệp đại học ở một trường danh tiếng, từng đi du học, sau khi về nước bắt đầu cuộc sống của một kiến trúc sư, rồi nhanh chóng nổi danh trong lĩnh vực của mình. Nhưng cũng không lâu sau đó, ông ta rơi vào sa sút rồi dần dần bế tắc, những gì đã đạt được trước đây tựa như một phút huy hoàng rồi chợt tắt, không bao giờ gặp lại. Trong hoàn cảnh đó, Tô Thành tình cờ lục lọi ra được một thứ được cất giấu trong nhà, sự hiểu biết được nâng lên một tầm cao mới.

Khách sạn Tuấn Ly là ván bài quyết định sự sống còn của ông ta. Một tòa lầu nếu chỉ xét về mặt thiết kế thì chỉ là một công trình kiến trúc bình thường không có gì đặc sắc, hoàn toàn không thể sánh bằng những tác phẩm đạt giải trong quá khứ của Tô Thành. Nhưng ông ta muốn dựa vào kiến trúc của tòa lầu này để gây dựng tên tuổi mới, không phải danh tiếng của một kiến trúc sư, mà là “ông Thần Tài”. Bằng không, ông ta sẽ lọt thỏm vào hàng ngũ kiến trúc sư hạng ba, suốt cuộc đời chỉ có thể đi thiết kế những tòa chung cư vuông vuông vức vức.

Ông ta đã thuyết phục người trong gia đình mình, lấy đi cái bát cổ là vật gia bảo của dòng họ và cũng chính là cái bát sứ màu xanh mà tôi đã thấy khi nãy.

“Cút ra!” Tô Thành đột nhiên hét to lên một tiếng, cắt đứt phân cảnh đang hiện trong đầu tôi.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full