Lưu Miểu đi qua, nhặt con búp bê bị hỏng đó lên, nắn nắn cái tay đang dang ra của con búp bê. Khi ấn vào lòng bàn tay của nó thì có thể nghe thấy một tiếng “lách cách”.
Đây có lẽ là một con búp bê ghi âm đã lỗi thời, ấn vào công tắc bên tay trái thì có thể ghi âm, còn ấn vào công tắc bên tay phải thì sẽ phát nội dung vừa mới được ghi âm.
Trong nhà đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai.
Trong nhà có tiếng bước chân lộn xộn, còn có tiếng khóc của phụ nữ.
Ngay sau đó, rầm một tiếng, cửa phòng bị thứ gì đó đụng phải, tay nắm cửa chuyển động, phải mất tới một lúc thì cánh cửa mới bị một người phụ nữ tay chân luống cuống mở ra.
“Cô Lương.” Giọng nói của Ngô Linh vang lên bên ngoài màn hình.
Người phụ nữ khóc ướt đẫm nước mắt, được Lưu Miểu đưa tay ra đỡ lấy, cô ta liền bám chặt lấy cánh tay của Lưu Miểu, khóc không thành tiếng.
Ngô Linh đi qua, dìu người phụ nữ đó sang một bên.
Tiếng của Cổ Mạch vang lên ngoài màn hình, khoảng cách có lẽ rất gần với máy quay phim. Anh ta nhỏ giọng nói: “Là tiếng ngựa.”
Hí hí hí í í….
Giống như là để đáp lại lời của Cổ Mạch, ngay sau đó đã có tiếng ngựa hí từ trong nhà truyền ra.
Lưu Miểu mở toang cửa nhà đi vào trong, ống kính cũng đi vào theo.
Căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách đơn giản, đồ đạc rất ít, nhìn có vẻ không khác mấy với căn nhà chưa hoàn công.
Một con ngựa đứng trong phòng ngủ trống trải, cơ thể đạp lên chiếc giường đơn.
Đầu của nó gục xuống, giống như bị người ta chặt đầu vậy, chỉ còn một chút da thịt còn dính liền.
Máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra ào ạt, làm ướt đẫm cả chiếc giường.
Con ngựa đó vẫn đang hí vang.
Càng đáng sợ hơn là, đầu của nó bị ghép với một khuôn mặt người, trông rất quái dị. Nhìn khuôn mặt đó thì rõ ràng là người nước ngoài, bộ mặt cứng đờ, nhìn giống như tiêm botox* quá nhiều, tiêm luôn để thành một khuôn mặt giả bằng nhựa vậy.
*Botox là một dung dịch pha loãng có nguồn gốc từ độc tố của vi khuẩn Botulinum (vi khuẩn gây ngộ độc khi ăn thịt hộp, xúc xích…). Botox được dùng để tiêm vào một số cơ nhỏ trên mặt để làm tê liệt hoặc làm suy yếu hoạt động của các cơ này. Chính các hoạt động co cơ là nguyên nhân tạo ra các nếp nhăn.
Tiếng hí được phát ra từ cái đầu này.
Bốn chân của con ngựa không phải đều là móng guốc, đuôi của nó cũng không phải là đuôi ngựa, mà là một cái đuôi hổ.
Thứ này nhìn có vẻ giống như trong phim kinh dị, những con quái vật do các nhà khoa học phản diện làm ra vậy.
Lưu Miểu bước từng bước qua đó, con ngựa cũng không hề trốn tránh.
Đúng lúc Lưu Miểu thò tay ra thì con ngựa này “bịch” một tiếng liền rơi xuống giường. Con ngựa quái vật ban đầu biến mất, nhưng máu tươi trên giường lại không biến mất theo. Bên trong vũng máu có thêm một con ngựa đồ chơi bằng nhựa, đầu ngựa bị người ta dùng một thứ giống như cái kéo cắt ra, vết cắt không hề bằng phẳng, mà thô ráp, để lộ ra cơ thể trống rỗng bên trong. Trong cái cơ thể này dường như đã từng được nhét thứ gì đó, có vài vết đen xì xì dính ở mặt trong.
Video từng qua chỉnh sửa, cảnh quay tiếp theo là cảnh người phụ nữ và Ngô Linh ngồi kề vai trên ghế sô pha, đối diện với ống kính.
Ngô Linh đưa cho người phụ nữ một cốc trà, nhìn cô ta uống nước.
Người phụ nữ sụt sịt mũi, lau nước mắt rồi mới mở miệng nói: “Tôi không biết… Mới đầu, lúc mới đầu thì giống như tôi đã nói, tôi nhìn thấy ở tòa nhà đối diện có một người… Những thứ này…”
Người phụ nữ từ từ ngước mắt lên, nhìn về phía trước một chút, rồi lại cụp mắt xuống, “Tôi chưa từng nhìn thấy những thứ này. Lúc nhỏ tôi cũng chưa từng chơi những đồ chơi như thế. Đồ chơi của tôi hồi nhỏ đều để ở quê, có một ít vẫn còn, là loại đồ chơi như búp bê vải, có một ít bị hỏng vứt đi rồi, còn có một ít thì tặng cho mấy đứa trẻ khác ở trong nhà. Tôi chưa từng chơi loại đồ chơi này… Đồ chơi tốt nhất của tôi lúc đó là một con búp bê Marie và còn rất nhiều quần áo, mẹ tôi còn giúp tôi làm một ít quần áo búp bê nữa. Tôi cũng từng học theo bà để làm áo hai dây… Những món đồ chơi này tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Con búp bê Marie đó và quần áo cũng không biết là để ở đâu nữa. Có thể là vứt đi rồi, cũng có thể là tặng cho người khác…”
“Trước đây cô chưa bao giờ nhìn thấy loại đồ chơi này sao? Mấy người đồng nghiệp đó của cô thì sao?” Ngô Linh hỏi.
Người phụ nữ lắc đầu, “Tôi không biết, chúng tôi chưa từng nói với nhau về chuyện này.”
“Kết quả trước mắt mà chúng tôi điều tra được là chuyện này có thể có liên quan tới người chủ của căn nhà đó. Nếu như cô không có manh mối nào khác thì chúng tôi sẽ điều tra theo cái đầu mối đó. Nhưng đối phương đã ra nước ngoài rồi, cũng không để lại cách liên lạc ở trong nước, nếu muốn điều tra thì cần phải tốn không ít thời gian.”
“Hả…” Người phụ nữ có chút hoảng loạn ngẩng đầu lên, lại nhìn phía bên dưới ống kính, rồi lập tức thu lại ánh mắt: “Không phải là mọi người đã… Những thứ này…”
“Đây chỉ là hai món đồ chơi trong số đó. Con gà, con hổ mà cô từng nhìn thấy đều vẫn chưa xuất hiện.”
“Vậy…” Người phụ nữ cắn môi.
“Những thứ này hiện giờ không hề trực tiếp làm hại đến cô. Tốt nhất cô cần có đủ bình tĩnh để đối phó với những tình huống quái dị có thể xuất hiện tiếp theo. Hoảng sợ sẽ khiến tình hình càng trở nên xấu đi. Cô cần phải cẩn thận.” Ngô Linh nói.
Người phụ nữ nắm chặt hai tay lại, “Tôi cũng không muốn, thế nhưng… mỗi lần bọn nó đều đột nhiên hiện ra, vả lại mỗi lần đều…” Vai của người phụ nữ hơi run rẩy, “Mọi người có cách gì không? Nếu như không nhìn thấy, không nghe thấy…”
“Chúng tôi không hề đề nghị cô làm như vậy. Không nhìn thấy, không nghe thấy đúng là có thể giúp cô không lo lắng hoảng sợ nữa, nhưng cũng có khả năng sẽ khiến cô nghi ngờ lung tung, rồi trở nên càng sợ hãi hơn. Vả lại không nhìn thấy, không nghe thấy thì cô cũng không thể quan sát được hành động của bọn nó. Nếu như bọn nó bắt đầu tấn công cô thì cô sẽ không có một tí phòng bị nào cả.”
Người phụ nữ cắn môi dưới, không lên tiếng nữa.
“Cô Lương, chúng tôi hi vọng có thể tiếp xúc một chút với ba người đồng nghiệp đó của cô. Các cô sống chung với nhau nêu đều có cơ hội nhìn thấy cái thứ đó. Nhưng chỉ có cô nhìn thấy, cho nên rất có khả năng nguyên nhân là do bản thân cô. Ví dụ như theo quan niệm truyền thống thì ngày sinh tháng đẻ của một người sẽ ảnh hưởng tới số phận của người đó, cũng có thể là do cô và bọn họ có vài thói quen nào đó khác nhau.” Ngô Linh nói.
Người phụ nữ suy nghĩ một lúc, “Thói quen… Nếu thói quen thì…”
Vẻ mặt của người phụ nữ dần trắng bệch.
“Cô nghĩ ra chuyện gì vậy, cô Lương?”
“Vâng… Chị cùng phòng tôi… Chị Tinh ở chung phòng không quen với việc mở rèm cửa sổ. Phòng của chúng tôi hướng về phía Bắc, vị trí giường ở cạnh cửa sổ. Chị ấy ngủ ở giường dưới, khi trời sáng thì ánh mặt trời chiếu đúng vào mắt của chị ấy… Chị ấy lại quen thức dậy trễ, sau khi thức dậy cũng đều xem tivi ở ngoài phòng khách… Rèm cửa sổ, rèm cửa sổ không kéo ra, tôi…” Người phụ nữ hoảng hốt không ngừng.
“Cũng tức là trước khi chị chuyển tới thì người đồng nghiệp đó của chị rất có khả năng là chưa từng mở rèm cửa sổ, chưa từng chú ý đến tình hình ở bên phía tòa nhà đối diện sao?”
“Vâng…” Hai tay của người phụ nữ lại nắm chặt lần nữa, nhẹ giọng nức nở, “Hôm đó, chị Tinh còn nói với tôi là rất lâu rồi chưa từng động đến rèm cửa sổ, nếu tôi mà không tới thì trong căn phòng này cũng chẳng có ánh mặt trời… Tôi…”
“Cô Lương, chuyện này chúng tôi đã hiểu rồi. Nhưng mà để đảm bảo không bỏ sót điều gì thì chúng tôi vẫn sẽ liên lạc với đồng nghiệp của cô một chút. Chuyện của cô chúng tôi sẽ không nhắc tới. Như vậy có được không?”
“Được, được.”
Ngày 4 tháng 6 năm 2001, phân tích file ghi âm. File ghi âm 00420010527g.wav.
“… Sau đó, hôm ấy, tôi lại nhìn thấy có người đang đứng ở phía đối diện. Nhưng khi tôi ra khỏi phòng gọi bọn họ rồi trở lại thì đã không thấy người đó đâu…”
“Trên người cô ta không có âm thanh.”
File ghi âm 200106031722g.wav.
“… Không tìm thấy thứ gì, nhưng mà… Á! Xin chào, tôi tên là Jack… rè rè… Là một… rè rè… cao… rè rè…”
“Âm thanh này cũng chỉ như vậy thôi, không có thêm tiếng gì khác cả.”
“Chỉ có âm thanh của những món đồ chơi đó thôi sao?”
“Đúng vậy, chỉ có âm thanh của đồ chơi thôi.”
Ngày 6 tháng 6 năm 2001, liên lạc với đồng nghiệp của người ủy thác là Cố Tinh Tinh. File ghi âm 00420010606.wav.