Lời nói của Cổ Mạch khiến người khác thấy ghê tởm, tôi không nhịn được có chút muốn ói.
Còn Tí Còi thì làm luôn hành động nôn.
Ngay cả Trần Hiểu Khâu cũng không nhịn được mà cau mày.
Trên bàn ăn trong phòng khách nhỏ của khách sạn, các món ăn đã được bày lên.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đang chuẩn bị ngồi vào bàn ăn.
Ba người họ đã đổi phòng, có lẽ là do có thêm Ngô Linh, từ một phòng dành cho hai người chuyển đến phòng cho ba người. Nhưng vẫn là kiểu phòng có hai phòng ngủ và một phòng khách nhỏ.
“Các cậu không ăn sao?” Ngô Linh hỏi.
Tí Còi xua tay, ôm lấy bụng, có vẻ như không muốn ăn.
Tôi cũng vậy.
Còn ba người Thanh Diệp thì ăn bình thường, như không có chuyện gì xảy ra.
Tí Còi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cổ Mạch dừng lại, nói với giọng điệu xem thường: “Lớp trẻ bây giờ, đúng là yếu ớt.”
“Chuyện của bà cụ đó, rốt cuộc là như thế nào?” Tôi không để ý đến Cổ Mạch, cũng không khiến Tí Còi có cơ hội tranh cãi với anh ta.
Ngô Linh nuốt thức ăn rồi buông đũa, trả lời: “Chúng tôi không nhìn ra điều bất thường gì hết.”
Tôi sững sờ.
“Không lẽ vấn đề chính là thằng bé kia? Không phải chứ?” Tí Còi nói, “Cái video đó!”
Úc Xuyên Phong đã gửi đoạn video đó cho tôi, vốn dĩ tôi định đưa thứ này cho nhóm Ngô Linh xem.
Bây giờ Tí Còi vội vàng đòi mở đoạn video đó, hình như không mang ý tốt.
Nhưng, sắc mặt của Ngô Linh và Nam Cung Diệu vẫn không có gì thay đổi, nghiêm túc nhìn nội dung của video. Còn Cổ Mạch thì nhìn Tí Còi một cách châm biếm, vừa ăn cơm vừa coi video.
Cách mà vừa ăn cơm vừa xem phim kinh dị, nói thực thì cũng không có gì kì lạ. Nhưng cái bọn họ xem không phải là phim kinh dị, không phải nội dung chắp ghép bịa ra, mà là chuyện quái dị có thật. Họ có thể bình tĩnh như vậy, thật khiến người khác khâm phục.
Tí Còi có lẽ không có cái tâm trạng khâm phục này, bĩu môi không tranh cãi với Cổ Mạch nữa.
Ngô Linh xem xong video thì đưa điện thoại lại cho tôi, suy nghĩ gì đó nhưng vẫn không dừng đũa.
Sau khi uống xong canh, cô ấy lại đặt bát đũa xuống: “Là thế này, có hai loại khả năng.”
“Là gì?” Tôi chăm chú lắng nghe.
“Khả năng thứ nhất là cậu bé mà cậu nói đến có vấn đề. Cậu ta có thể có năng lực đặc biệt, cũng có thể …” Ngô Linh đảo mắt nhìn Nam Cung Diệu.
“Video không có dấu vết bị chỉnh sửa. Nếu là năng lực đặc biệt, thì chuyện này sẽ theo chiều hướng khác.” Nam Cung Diệu trả lời.
“Ừ, chính là như vậy.” Ngô Linh gật đầu, nhìn chúng tôi.
“Cậu bé đó nghĩ về một cảnh kinh dị, không những bản thân tin tưởng, mà còn ảnh hưởng đến cả video mà cậu ta quay, cho nên mới xuất hiện những hình ảnh đó.” Trần Hiểu Khâu nói.
Tí Còi hỏi: “Mọi người đi qua phòng bệnh rồi, không nhìn thấy thằng bé đó sao? Không có vấn đề gì à?”
Tôi nhớ lại, lúc đó Úc Xuyên Phong có lẽ là đứng bên ngoài đám người vào thăm, dựa vào cửa sổ, cách xa giường bệnh của bà lão. Có lẽ là do góc độ, nên ba người Thanh Diệp không thấy Úc Xuyên Phong.
Nam Cung Diệu mở lời: “Có nhìn thấy một cậu bé mười mấy tuổi, nhưng tôi chỉ thấy cậu ta có một ít năng lực. Cũng giống mấy người chúng ta, bị đánh dấu.”
Cách nói này, lúc trước Nam Cung Diệu từng nói qua. Trong mắt anh ta, những người như chúng tôi là người bị Ông Trời đánh dấu, vừa nhìn thì có thể biết có vấn đề.
Nam Cung Diệu nói tiếp: “Tuy nhiên, năng lực không giống nhau, sự đánh dấu này cũng không giống nhau. Sự đánh dấu trên cơ thể Thanh Diệp là rõ ràng nhất, lớn nhất, nặng nhất, trên người Lâm Kỳ cũng rất rõ, còn có cả cậu Đàm và cậu Sở nữa.”
Tôi nhìn Tí Còi và Gã Béo.
“Đánh dấu trên người Trần Hiểu Khâu có phần hơi đặc biệt, còn Quách Ngọc Khiết thì lại rất nhạt.” Nam Cung Diệu nói về từng người một, “Dùng độ rõ ràng và hoàn chỉnh để miêu tả, thì người có mức độ cao nhất trong năm người các cậu là cậu Đàm.”
“Vì vậy, hai người các anh sớm đã biết năng lực của Đàm Văn Thụy là gì rồi.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.
Nam Cung Diệu mỉm cười: “Ma Cô chỉ có thể nghe được âm thanh bất thường của cơ thể một cách chi tiết, rõ ràng. Còn tôi thì có thể thấy được nội dung rõ ràng hơn chút xíu.”
Chuyện này, sau chuyện Mạc Vấn ở phim trường, thì chúng tôi cũng đã thảo luận qua.
Lúc đó, tôi cũng có một loại cảm giác muốn chỉ trích người của Thanh Diệp, nhưng lại không biết trách từ đâu. Trên thực tế, mỗi lần đối diện với họ, kể cả Diệp Thanh, thì tôi đều có cảm giác này.
Họ giấu chúng tôi chuyện của họ, đến lúc lộ ra, thì tôi cũng không thể đường đường chính chính trách họ được. Họ có lẽ phải suy nghĩ rất kĩ càng, mới đưa ra quyết định tốt nhất chính là giấu giếm.
“Vậy, Úc Xuyên Phong thì sao?” Gã Béo hỏi.
Nam Cung Diệu ngừng cười: “Ngoài năng lực mạnh yếu của bản thân ra thì vẫn còn một điểm, đó chính là tính chất năng lực. Các cậu nên biết rằng năng lực của Diệp Thanh có tính duy trì, ngoài việc tiêu diệt ma quỷ ra thì cậu ta còn có thể làm tăng sức mạnh cho những sự vật quái dị. Còn giống như Lâm Kỳ, chỉ lúc cậu ta cần sử dụng năng lực thì năng lực ấy mới có thể dùng được. Thời gian sử dụng loại năng lực này không được lâu. Nếu như cậu ta không dùng năng lực, thì nhiều nhất tôi chỉ nhìn thấy một kí hiệu mơ hồ, và biết được cậu ta có một loại năng lực nào đó mà thôi.”
“Đợi đã, năng lực của tôi cũng như vậy sao?” Tí Còi nói.
Nam Cung Diệu hỏi: “Trước khi gặp chúng tôi, thì cậu đã từng tin tưởng về hiệu quả chân thực của những vật quái dị nào đó rồi phải không?”
Tí Còi há hốc miệng.
“Ý thức tiềm tàng của cậu luôn phát huy tác dụng.” Nam Cung Diệu nói, “Có thể không phải cùng một thứ, nhưng tại thời điểm này, cậu có nội dung mà cậu tin tưởng, cũng có nghĩa là cậu đang sử dụng năng lực trong vô thức.”
Mặt Tí Còi đột nhiên trắng bệch: “Nếu như vậy thì… những thứ đó…”
Tôi cũng nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt cũng biến đổi theo.
“Anh tin tưởng chuyện gì?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tí Còi ôm lấy đầu: “Không biết nữa! Anh tin nhiều thứ lắm! Lúc đó anh nghe cô ấy phổ cập kiến thức, gặp rất nhiều bà đồng và còn đi vào nhà ma nữa!”
“Anh tin tất?” Trần Hiểu Khâu kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên là không rồi. Những thứ mà rõ ràng chỉ là bịa đặt thì anh không tin. Nhưng mà… Khu Hầm Sắt cũ và sông Lạc Cừ, anh tin điều này… Còn cả ngôi nhà ma ám nổi tiếng của nước A… À… Cả chuyện nửa đêm đứng trước gương chải đầu sẽ nhìn thấy ma và bị ma giết…” Giọng Tí Còi càng lúc càng nhỏ.
Quách Ngọc Khiết mở to mắt.
Gã Béo nói: “Năng lực của anh chỉ có tác dụng với đồ vật, chứ không thể tác dụng lên bản thân câu chuyện chứ? Những chuyện giống như sông Lạc Cừ, nhà ma…” Gã Béo hướng mắt nhìn nhóm ba người Thanh Diệp.
Tí Còi thấp giọng nói: “Cái gương đó đã bị một viện bảo tàng ở nước ngoài cất giữ… Ôi chao!”
Cậu ta bỗng lên tinh thần, vỗ vào đùi: “Đa phần anh chỉ tin những thứ của phương Tây, ví dụ như tấm gương ấy, còn có cả nhà ma. Những thứ trong nước thì anh không tin lắm. Pháp thuật, xương mèo đen thì anh tin, nhưng vẽ bùa chú thì anh không tin.”
“Cho nên, trong lúc vô ý, anh đã hố những người nước ngoài và những người tin pháp thuật phương Tây?” Trần Hiểu Khâu tổng kết.
Tí Còi cứng đơ, không thể nói gì.
“Năng lực của cậu Đàm có thể có tác dụng đối với phạm vi rộng như vậy hay không, điều này chúng tôi vẫn chưa biết.” Ngô Linh nói.
Đây coi như là một tin tốt.
Dường như nghĩ ra được gì đó, tôi nhìn sang Nam Cung Diệu.