Đọc truyện Full

Chương 984: Sự cố (3)

Lúc tôi tỉnh dậy là đã hai ba giờ sáng, trải qua một cuộc kiểm tra thân thể, dùng thêm một bữa ăn, thế là trời đã hừng sáng.

Tinh thần của tôi vẫn còn khá tệ.

Cha mẹ và em gái mấy ngày hôm nay lo sợ nơm nớp, còn phải bận bịu chăm sóc tôi, bây giờ thì vừa mừng vừa ngạc nhiên và cũng khá mệt mỏi.

Tôi khuyên họ về nhà nghỉ ngơi, còn mình thì chuẩn bị đánh một giấc.

Có điều, sau khi họ về, tôi lại chẳng tài nào ngủ được.

Hình ảnh sự cố ấy cứ khiến tôi canh cánh trong lòng.

Em gái đưa điện thoại của tôi lại cho tôi, pin đã sạc đầy, bệnh viện cũng có mạng. Tôi lên mạng tra cứu một số thông tin liên quan đến bệnh viện Dân Khánh. Tin tức tràn ngập, nhiều nhất vẫn là các bài báo chuyên đề. Có bản tin truyền hình, điểm tin trên báo giấy lẫn báo điện tử online, trên mạng xã hội cũng có rất nhiều thảo luận liên quan. Tôi xem những tin tức này, cảm thấy đau cả đầu, không khỏi bỏ điện thoại xuống, thở hắt ra một hơi.

Chợt có tiếng gõ cửa, tôi lơ đễnh lên tiếng “mời vào”. Cứ ngỡ là bác sĩ bệnh viện đi kiểm tra, nhưng người vào lại khiến tôi rất bất ngờ.

Tay Hàn Kiệt Sênh đang bó bột, sau khi mở cửa bước vào, chân thành gật đầu chào tôi, rồi đóng cửa lại.

Bất giác tôi nhớ đến tình huống lúc xảy ra sự cố.

“Tôi đến để ngỏ lời cảm ơn cậu. Cậu Kỳ, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi.”

Hàn Kiệt Sinh chân thành nói, cúi người với tôi. Giọng nói ông ta nghe khác biệt không ít so với giọng nói trong hồ sơ Thanh Diệp. Giọng điệu và âm sắc đều thay đổi rất lớn.

Cũng chẳng có gì lạ, dù gì cũng đã hơn 20 năm trôi qua.

Tôi luống cuống định nhổm người dậy, nhưng làm không nổi.

Hàn Kiệt Sênh thẳng người, ngăn tôi lại.

“Cậu Kỳ, không cần ngồi dậy đâu. Tôi được biết, vì cứu tôi mà cậu đã bị thương, một lần nữa chân thành cảm ơn cậu.”

Giọng nói của Hàn Kiệt Sênh hơi cứng ngắc, giống như không quen với loại lời nói này, nhưng thái độ thì hoàn toàn chân thành. Ông ta kéo chiếc ghế đến, ngồi xuống bên cạnh giường của tôi, dáng ngồi đoan chính, vẻ mặt giống hệt lúc tôi gặp trong sảnh lớn của bệnh viện. Có điều lần này không phải là kinh ngạc, mà là chần chừ thể hiện qua ánh mắt, chứ vẻ mặt thì không mấy thay đổi.

Tôi nhận ra ông ta có điều muốn nói, nên im lặng chờ đợi.

“Như cậu đã thấy, trong sự cố đó tôi đã bị chấn thương nhẹ. Chúng ta được đưa đến bệnh viện khác nhau, ngay ngày hôm sau, cô Ngô đã tìm đến chỗ tôi.” Hàn Kiệt Sênh nhìn tôi chăm chú, thần sắc đã bình ổn trở lại: “Là cô Ngô trong Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.”

Là Ngô Linh.

Hàn Kiệt Sênh nói tiếp: “Xem ra các cậu đúng là quen biết nhau…”

Tôi tỏ vẻ hơi bất ngờ khi Hàn Kiệt Sênh nói câu này.

Ông ta liền giải thích: “Thành thật xin lỗi, cũng vì chuyện này kinh hoàng quá. Vốn dĩ tôi đang ở khoa chụp X quang để tiến hành khám cho một bệnh nhân của mình, bất ngờ gặp phải sự cố chập điện, cả khu lầu đều mất điện, còn phát sinh cháy nổ nữa… Mà ngay lúc đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó từ đằng sau lôi tôi lại, đến lúc tôi định thần lại, thì bản thân đã té ngã ở đại sảnh tầng trệt, bên cạnh có một người lạ đã hôn mê, tay người đó còn ôm lấy tôi… Cô Ngô nói, cậu biết chuyện của tôi. Hy vọng cậu có thể giải thích cho tôi hiểu… sự kiện quái dị mà tôi đã gặp phải… Mà trước sự cố này, tôi còn gặp phải Vưu Tịnh… không, phải nói là em gái của Vưu Tịnh…”

Hàn Kiệt Sênh trình bày khá khó khăn và hỗn loạn.

Ông ta nói xong thì thở hắt ra, dùng tay xoa xoa hai bên thái dương, người cũng đã nhũn ra.

“Nếu ông muốn hỏi chuyện của Thanh Diệp, thì tôi đích xác là có quen biết họ và cũng thông qua họ mà biệt được chuyện của ông.” Tôi nói, “Không phải họ chủ động kể cho tôi biết đâu. Trước đó họ đã gặp phải một số tai nạn, tôi công tác trong Phòng Di dời của thành phố, vì yêu cầu công việc nên tôi phải vào trong phòng nghiên cứu, để kiểm tra những vật phẩm mà họ còn để lại.”

Tôi chẳng biết Ngô Linh đã nói chuyện thế nào với Hàn Kiệt Sênh, mà sự trình bày của ông ta khá cứng nhắc.

Ông ta là một người lạ với tôi, mà tôi với ông ta cũng vậy. Tuy bây giờ đã có thêm cái ơn cứu mạng và bản thân ông ta cũng đã bày tỏ sự cảm kích của mình, nhưng tôi vẫn chưa biết ông ta có tiết lộ chuyện của tôi ra ngoài không.

Trường hợp này hơi khác so với Kim Hải Phong.

Kim Hải Phong và tôi là “đồng loại”, còn Hàn Kiệt Sênh chỉ là một người bình thường, vốn dĩ chỉ là nhiệt tình muốn giúp bệnh nhân của mình, không ngờ bị lún vào trong chuyện quái dị.

Hàn Kiệt Sênh lắc đầu: “Những chuyện này cô Ngô đã kể cho tôi biết rồi. Tôi… tôi không hề để tâm về chuyện bị người ta biết được sự kiện đó…” Ông ta nhìn qua tôi lần nữa, “Cô Ngô nói, cậu đã nhìn thấy Vưu Tịnh, Vưu Tịnh thật sự ấy và cậu cũng đã biết được sự thật của mọi chuyện. Cậu có thể… có thể kể cho tôi nghe không?”

Yêu cầu này nằm ngoài dự liệu của tôi, nhưng ngẫm kĩ lại, nó còn nằm kẹt giữa tình và lý nữa.

Xem ra Hàn Kiệt Sênh vẫn chân thành như cũ, nhưng vẻ mặt không còn cứng ngắc nữa, mà thay vào đó là thoáng yếu mềm và van xin.

Tôi nhìn cũng không nỡ từ chối. Có lẽ, tôi cũng đã bị sự kiện đó kích thích, nên khiến tôi đủ vững vàng để kể lại toàn bộ diễn biến của nó.

Khi tôi tường thuật xong, không hề cảm thấy mệt mỏi.

Nếu có Tí Còi ở đây, chắc chắn cậu ta sẽ nói tôi là có thói bao đồng, nên kể chuyện bao đồng thì tinh thần phấn chấn hẳn.

Sau khi kể xong, trong lòng tôi vẫn thấy khá hổ thẹn. Không phải là đối với Hàn Kiệt Sênh hay với Vưu Tịnh, mà là đối với cha mẹ và em gái. Khi đối diện với họ, tôi cảm thấy rất áp lực nên càng dễ mệt mỏi.

Hàn Kiệt Sênh trầm ngâm hồi lâu, mời từ từ lên tiếng: “Thì ra là vậy.”

Tôi tò mò nhìn sang ông ta: “Sau khi người của Thanh Diệp rời đi, có xảy ra chuyện gì không?”

Hàn Kiệt Sênh chậm rãi lắc đầu, gượng cười một cái.

“Không còn chuyện quái dị, không còn bị ma phá, tất cả những chuyện tương tự như thế đều đồng loạt biến mất… Nhưng mà… con bé đó diễn không được đạt lắm. Qua khoảng thời gian tiếp xúc lâu dài, tôi đã nhận ra cô ta khá kì lạ. Biểu hiện của cô ta không hề giống một cô gái hai mươi tuổi, nó hoàn toàn không hiểu biết về những chuyện riêng tư trong sinh hoạt.”

Hàn Kiệt Sênh đã dùng một cách nói thật hàm súc để ám thị.

“Ban đầu, tôi cứ ngỡ là do tổn thương tinh thần đã gây ra trở ngại như thế, nhưng sau đó tôi nhận ra, cô ta không hề có kinh nghiệm về phương diện này. Biểu hiện của cô ta vừa giống như mất trí nhớ, lại vừa giống như chạy trốn. Ngoài chuyện đó ra, cô ta còn rất tích cực phối hợp điều trị, khát khao được trở lại đời sống bình thường nhanh nhất có thể. Trên phương diện này, sự đeo đuổi mục tiêu của cô ta rất rõ ràng. Luôn luôn dựa theo yêu cầu của các đánh giá và các thể chế khảo hạch của trung tâm trị liệu mà biểu hiện thật tốt.”

Nói đến đây, Hàn Kệt Sênh dừng một lát: “Tôi đã giữ chân cô ta hơn năm năm.”

Tôi ngạc nhiên nhìn Hàn Kiệt Sênh.

“Lúc đó tôi cứ ngỡ cô ta có thể sẽ sinh ra một khuynh hướng nhân cách phản xã hội nào đó, nhưng không ngờ chuyện lại ly kì đến thế…” Ông ta lại ngừng lại một lần nữa, rồi tiếp: “Tuy tôi là bác sĩ trị liệu chính của cô ta, nhưng giữ chân hơn năm năm thì cũng đã đến mức tối đa rồi. Biểu hiện của cô ta hoàn toàn vượt qua các cuộc khảo hạch. Sau khi cô ta rời đi, tôi định tiếp tục theo dõi, nhưng không ngờ chẳng bao lâu sau, tôi đã mất liên lạc của cô ta. Cô ta từ chối liên lạc với tôi, nhưng lại rất phối hợp với sự theo dõi của cảnh sát và viện kiểm sát. Hành vi này cũng khá khác thường. Rồi kế sau đó, tôi bèn thôi việc, một mình đến biên giới làm bác sĩ tình nguyện, sau khi trở về thì vào làm ở bệnh viện Dân Khánh.”

Hàn Kiệt Sênh bình tĩnh nói tiếp: “Tôi không biết có phải mình bị ảo giác hay không. Khoảng thời gian một hai năm sau khi cô ta rời đi, tôi cảm nhận được trong trung tâm trị liệu có một sự biến đổi nào đó. Khi ấy trực giác mách bảo có ẩn chứa nguy hiểm, nên tôi mới đưa cha mẹ đến sống ở một thành phố nhỏ, thích hợp để dưỡng già, bản thân thì lặng lẽ đi làm tình nguyện viên.”

Tôi không khỏi ngồi hẳn dậy, kinh ngạc nhìn Hàn Kiệt Sênh.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full