Tôi giống với đa số những người bình thường là có thói quen dùng mắt để cảm giác về thế giới bên ngoài. Sau khi mất đi thị giác, tôi thật sự không phân biệt được nhiều thứ.
Nhưng âm thanh lúc này tôi nghe được rất hỗn độn. Âm thanh này cùng với âm thanh ghi lại trong hồ sơ của Thanh Diệp không giống nhau. Bởi vì thính lực của tôi cũng không thể so với máy ghi âm chuyên nghiệp. Lúc nghe tập hồ sơ ghi âm của Thanh Diệp, tôi còn mang tai nghe, có thể dễ dàng phân biệt ra được luồng âm thanh trái phải, có thể nghe ra những âm thanh vụn vặt kia rõ ràng.
Nhưng lúc này, tai tôi chỉ nghe được những âm thanh xào xạc. Tôi không thể xác định được những thanh âm nào là của Mạc Hiểu Linh, chị Hắc và của cương thi.
Đột nhiên, lại có tiếng gào thét của quái vật vang lên.
Chị Hắc dùng sức kéo, dẫn Mạc Hiểu Linh đổi hướng chạy trốn.
“Cô nhanh lên một chút đi!” Chị Hắc tức giận giục.
Tiếng gào thét đã biến thành rên rỉ, truyền đến từ phía sau.
Chị Hắc hãm lại tốc độ.
“Chị Hắc…” Mạc Hiểu Linh hô một tiếng.
Cánh tay mà cô ta đang kéo lắc lư.
Hai người họ dừng lại.
Tiếng xào xạc biến mất rồi.
Mạc Hiểu Linh nín thở.
Tiếng hít thở của chị Hắc trong hoàn cảnh này bị vang to hơn.
Nhưng, tiếng hít thở đó vừa gấp gáp lại vừa suy yếu.
“Chúng… Chúng ta đụng phải phiền phức to rồi… Bây giờ…” Chị Hắc nói xong hai câu, âm thanh liền biến thành tiếng hít thở.
“Chị Hắc.” Giọng nói của Mạc Hiểu Linh run lên.
“Khả năng chúng ta không đi ra được…” Chị Hắc tỉnh táo lại: “Chỗ này không ổn rồi. Không phải là luyện thi… Là do chỗ này không ổn.”
Chị Hắc cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng đến vế sau, cô ta đã trở nên hoảng loạn.
Cánh tay mà Mạc Hiểu Linh đang nắm lấy căng ra.
Tôi không nghe được tiếng hít thở của chị Hắc, hình như cô ta đang nín thở.
Mạc Hiểu Linh cầm lấy cánh tay giật giật.
Chị Hắc đi về phía trước.
Tiếng cỏ xào xạc lại vang lên.
Lần này, hai người họ đi rất chậm. Con ma mà chị Hắc nuôi đang ở gần đó, tôi có thể cảm giác được hơi thở của nó.
Hai người họ đều không nói chuyện, một người trước một người sau đi tới.
Mạc Hiểu Linh vì không thể nhìn thấy nên đi rất khó khăn, đi một bước, dò một bước, còn thỉnh thoảng vấp phải rễ cây.
Chị Hắc không bỏ mặc cô ta, nhưng bầu không khí trầm mặc ngột ngạt, lại khiến người ta cảm thấy bất an.
Tôi nghe được tiếng nói trong lòng của Mạc Hiểu Linh.
Cô ta cố gắng tự an ủi mình, nói rằng mình sẽ không bị bỏ lại.
Tôi biết càng nhiều thông tin hơn về năng lực của cô ta. Người nhìn thấy cảnh tượng tử vong không chỉ giúp cô ta gánh chịu thống khổ, mà còn có thể gánh chịu cái chết của cô ta.
Nói đúng ra, bây giờ Mạc Hiểu Linh đang khống chế những tác dụng phụ đó. Cô ta chia ra cho rất nhiều người gánh chịu cảnh tượng tử vong. Chỉ riêng trong vòng quái dị, thì đã có hơn trăm người xem qua cảnh tượng tử vong mà cô ta nhìn thấy. Mạc Hiểu Linh vẫn có ý thức khống chế những tác dụng phụ này. Trong lúc đó, người ta sẽ không dễ dàng phát hiện ra là bị cô ta hại.
Hai ngày này, cái chết của Kim San San đã làm triệt tiêu một phần lớn tác dụng phụ.
Tăng tăng giảm giảm, để tác dụng phụ duy trì ở một trạng thái cân bằng.
Nhưng loại trạng thái cân bằng này chắc chắn sẽ bởi vì cái chết của Mạc Hiểu Linh mà bị đánh vỡ. Đến lúc đó, tất cả tác dụng phụ tập trung bên trong cơ thể một người, người kia chết rồi thì người khác tiếp nhận. Một người truyền một người, làm cho tất cả những người xem qua cảnh tựơng tử vong lần lượt chết hết.
Chị Hắc đương nhiên cũng trốn không thoát.
Sự khống chế chính xác như vậy là do Mạc Hiểu Linh nhiều năm nghiên cứu, tập luyện đạt được. Ban đầu, số cảnh tượng tử vong mà cô ta cần gánh chịu chỉ là một hoặc hai, không quá mười. Sau thời gian ba mươi năm, thực lực của cô ta tăng lên, số cảnh tượng tử vong mà cô ta xem cũng tăng lên, tác dụng phụ phải gánh chịu cũng thành cấp số nhân.
Mạc Hiểu Linh tính xem chính mình còn bao nhiêu tác dụng phụ của cảnh tượng tử vong chưa giải quyết.
Không được!
Trong lòng cô ta đột nhiên nghĩ đến.
“Bây giờ không thể chết được… Còn chưa…” Mạc Hiểu Linh cắn răng: “Có thể giải quyết trước một ít, để ngừa lỡ như…”
Mạc Hiểu Linh bị chị Hắc kéo đi, trong lòng nghĩ đến những chuyện khác.
Tôi có thể cảm nhận được cô ta đang hoảng sợ.
Tuy rằng tâm trí của cô ta không để trong tình trạng căng thẳng hiện giờ, nhưng cô ta đang sợ hãi, sợ hãi một chuyện khác.
Tôi thấy được một gương mặt xuất hiện trong đầu Mạc Hiểu Linh, gương mặt của một cô gái xa lạ. Rất nhanh, tôi đã biết gương mặt đó là của ai… Một người bạn trong nhóm. Dĩ nhiên là một người bạn đã xem qua cảnh tượng tử vong.
“Một.” Mạc Hiểu Linh nói thầm.
Cô ta bình thường tuyệt đối sẽ không “Phung phí của trời”. Tác dụng phụ mà một người có thể gánh được là có hạn chế, hơn nữa còn phải xem tư chất cá nhân. Kim San San có thể gánh chịu tác dụng phụ của nhiều cảnh tượng tử vong, nhưng đa phần những người khác thì ngay cả một cảnh tượng cũng không gánh được. Đặc biệt là những người trong nhóm. Do tâm trí không đủ thành thục, trong đó đa số đều là thanh thiếu niên thích mơ mộng, một số ít là ngây thơ hoặc nói cách khác là não tàn, còn có mấy người trung niên mê tín, nhưng đều không phải người có tâm chí kiên định, từ tâm lý đến sinh lý đều không thể gánh chịu quá nhiều tác dụng phụ. Trong tình huống bình thường, Mạc Hiểu Linh sẽ cùng bọn họ tiếp xúc, sẽ làm cho họ xem thêm một ít cảnh tượng tử vong, làm kiên định ý chí của bọn họ, để cho bọn họ tin tưởng mình, rồi tìm cơ hội khiến bọn họ trở thành “vật tận dụng đến cùng”.
Mạc Hiểu Linh bây giờ không thể để ý tới những điều này được.
Ngay khi ý niệm trong đầu dâng lên, lúc gương mặt đó vừa xuất hiện, cô ta liền tiếp nhận một số “phản hồi” nào đó. Đối phương ngay cả tác dụng phụ của một cảnh tượng tử vong cũng không thể chống đỡ, trực tiếp nhận lấy ảnh hưởng của cảnh tượng tử vong, lầm tưởng chính mình gặp ma, bị ảo tưởng của bản thân giết chết.
Mạc Hiểu Linh thở ra một hơi, cắn răng, lại chọn lựa một mục tiêu khác. Bất luận như thế nào, dù ít nhiều cũng phải chia sẻ một ít tác dụng phụ.
Chị Hắc đi phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Mạc Hiểu Linh thất thần hỏi: “Làm sao vậy?”
“Cô không nhìn thấy cái gì sao?” Chị Hắc hỏi.
Mạc Hiểu Linh ấn vào con mắt đang chảy máu của mình: “Không nhìn thấy, tôi cái gì cũng không nhìn thấy. Trước đó đã không nhìn thấy rồi.”
Cô ta cảnh giác nghiêng tai nghe, hoài nghi chị Hắc có mưu đồ khác.
Thời khắc này, Mạc Hiểu Linh nghĩ đến chị Hắc sẽ là một “ma chết thay” rất tốt. Nhưng nếu chị Hắc chết thì cô ta sẽ bị vây ở nơi này.
Chị Hắc không nói gì, lại bắt đầu đi về phía trước.
“Cô có thể tìm sự giúp đỡ không? Cô chắc hẳn quen biết vài người chứ?” Mạc Hiểu Linh hỏi.
Chị Hắc trả lời: “Tôi vừa nhìn rồi, điện thoại di động không có tín hiệu.”
“Điện thoại di động không tín hiệu…” Mạc Hiểu Linh lặp lại một lần, giọng điệu thất vọng.
Cô ta không lên tiếng nữa, tiếp tục suy nghĩ những đối tượng “ma chết thay” kia.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Tôi từ phẫn nộ biến thành tê dại. Trên đường đi tôi còn nghĩ đến việc sẽ giết Mạc Hiểu Linh. Nhưng tôi không có cách nào xác định vị trí của Mạc Hiểu Linh. Nhắm về phía âm thanh mà sờ qua, nhưng tôi không sờ được gì hết.
Sớm biết như vậy, tôi có lẽ không nên tách khỏi Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh đã liên tiếp giết hơn mười người.
Những người này chết đi sẽ không bị người ta nghi ngờ, nguyên nhân cái chết của bọn họ sẽ chỉ là kỳ quái, cảnh sát không điều tra được gì, cho dù là người của giới quái dị thì nhiều lắm cũng chỉ hoài nghi, nhưng muốn tra ra được Mạc Hiểu Linh thì rất khó. Cho dù tra được, bọn họ cũng không nhất định có thể tìm được Mạc Hiểu Linh.
Mạc Hiểu Linh đi lâu như vậy rồi, đã sớm từ bỏ hi vọng. Cô ta cảm giác mình phải chết ở chỗ này.
Lúc cô ta nghĩ như vậy, thì vẫn còn tiếp tục giết người.
Chị Hắc lại dừng bước.
“Phát hiện cái gì hả?” Mạc Hiểu Linh hỏi.
Chị Hắc trả lời: “Tiếp tục đi như vậy không phải biện pháp. Tôi muốn thử một chút…”
Cô ta còn chưa nói hết, liền ra tay.
Tôi cảm giác được âm khí của con ma kia sinh ra một sự biến động nào đó.
Mạc Hiểu Linh cảnh giác hỏi: “Cô đang làm cái gì?”