Đọc truyện Full

Chương 1749: Bóng tối

Nhưng tiếng hét này không chỉ của một hai người, mà là một đám đông. Bóng người từ trong đám khói chạy ra đương nhiên cũng không phải một hai người. Thoáng chốc, tôi không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu người, ít nhất là bảy tám người. Số lượng này đã nhiều rồi,1nhưng sau đó lại có người chạy ra nữa.

Khi tôi nhìn đến há mồm trợn mắt thì ở một hướng khác cũng vang lại tiếng la hét.

Lúc này không có cửa sổ để chúng tôi quan sát tình hình bên ngoài.

Hứa Cửu đi mở cửa, đứng ở cửa lối đi trông ra.

Tôi và Tần Sơ chạy8qua, nhìn thấy bên ngoài khung cửa sổ lớn bên cạnh cầu thang có rất nhiều người đang chạy nhanh.

Máu vấy đầy mặt đất, chốc chốc lại có người ngã xuống.

Đuổi theo đám đông là một người phụ nữ tay cầm dao thái rau, quấn tạp dề, ngoài ra còn có một người đàn ông mặc2đồ bò, đang lái xe mô tô.

Cả hai người ấy tôi đều không nhận ra, nhưng Hứa Cửu và Tần Sơ thì lại la lên.

“Là NPC trong game!” Hai người họ đồng thanh nói.

Tiếng hét vừa dứt, tôi liền nhìn thấy âm khí vọt ra từ trong đám đông. Ngoài những NPC sắm vai người sống4này, còn có hồn ma đang đuổi theo đám đông nữa.

Da gà da vịt trên người tôi đều dựng đứng. Trên con đường trong khu dân cư, cứ thế xuất hiện vô số người bình thường và NPC.

Tôi đã đoán ra tình hình đại khái.

Không gian trò chơi ấy e là đã sụp đổ. Người đã chết trong ấy và người vẫn còn sống đều rơi vào trong không gian mà chúng tôi đang có mặt, cùng lúc ấy, NPC trong game cũng rơi vào chỗ này.

Đám đông chạy thoát thân đều nhắm vào trong lầu dân cư, nhưng không chạy thẳng một mạch vào tòa lầu số 6.

Hứa Cửu sốt ruột, có vẻ đang rất muốn xông ra cứu người.

Lúc này rất dễ phân biệt địch ta, chỉ cần nhìn thân phận của mọi người là được. Nhưng nếu muốn cứu thì lại không hề dễ. Địch quá nhiều, mà họ lại chỉ lo chạy thoát thân, chẳng có quy tắc gì cả, rất khó để tổ chức lại một cách hiệu quả.

Tần Sơ lùi lại một bước, rồi ngừng lại.

Hứa Cửu lập tức hỏi tôi nên làm thế nào. Anh ta không thực sự muốn nhận được câu trả lời từ hai chúng tôi, sau khi hỏi thì tự mình nói: “Trong nhà hình như không có vũ khí… dao thái rau cũng không có. Như vậy…”

Hứa Cửu chưa nói xong, lại có một tiếng nổ nữa vang lại ở hướng sau lưng chúng tôi.

Nhìn vẻ mặt của Hứa Cửu và Tần Sơ, tôi biết thứ gây ra vụ nổ chắc là nhân vật NPC trong game.

“Nhìn bên đó kìa!” Tần Sơ đột nhiên la lên, đưa tay chỉ, ra hiệu cho chúng tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, xa xa là những tòa lầu nằm san sát nhau. Bầu trời vốn xanh thẳm bỗng nhiên biến thành tối đen, tựa như mây đen sà xuống.

Cảnh tượng rất khó diễn tả bằng lời, nhưng nó lại đang thực sự diễn ra.

Bầu trời hệt như sập xuống, nuốt chửng những tòa lầu cao ở phía xa.

Tốc độ nuốt chửng này cực kỳ nhanh. Lúc nhìn chỉ là những tòa nhà chọc trời bị bóng tối nuốt mất phần đỉnh, chớp mắt những tòa lầu dân cư gần đó cũng đã biến thành màu đen.

Cảnh tưởng này khiến tôi nghĩ đến sơn. Sơn lăn tường cùng lắm cũng chỉ như vậy.

Cảnh tượng ngoài cửa sổ hệt như một bức tranh bằng phẳng, có ai đó từ trên đỉnh của bức tranh đổ màu đen xuống, toàn bức tranh cứ thế mà dần dần chuyển thành màu đen.

Tưởng Hựu cũng bị ép đến phòng nghiên cứu như vậy!

Tôi chợt nhớ lại chuyện này.

Thứ duy nhất may mắn còn tồn tại trong không gian này chỉ có tòa lầu số 6!

Đến khi không gian bên ngoài bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn…

Tôi chống tay lên thanh vịn cầu thang nhìn xuống.

Lầu số 6 vẫn chưa có ai vào.

Bên ngoài nhà vừa rồi còn ngập tràn tiếng la hét và tiếng nổ giờ đã trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hứa Cửu sững sờ nói: “Đây là… gì… những người đó và cả NPC…”

“Trở vào!” Tôi gọi hai người kia.

Vừa rồi tôi nhìn thấy bóng tối đã lan đến cầu thang.

Tôi quay người vào phòng nghiên cứu, hai người kia khá chậm chạp, nhưng sau khi thấy bóng tối lan đến, cũng vội vàng nhào vào trong nhà.

Hứa Cửu là người vào sau cùng và đóng cửa lại.

Ba chúng tôi đều có cảm giác như vừa thoát chết.

Nhưng cánh cửa không thể ngăn chặn được sự tấn công của bóng tối như trong dự đoán.

Màu đen từ khe cửa luồn vào, cánh cửa đột nhiên biến thành một khối màu đen đúa.

Chúng tôi nhanh chóng chạy vào trong.

Trên tường cũng đã có màu đen lan rộng.

Phòng chứa đồ đầu tiên trước khi chúng tôi vào đã bị bóng tối nuốt chửng.

Chúng tôi tiếp tục chạy tới, xông thẳng về phía cửa phòng có đàn tế, trước sau trái phải trong đó đều đã biến thành màu đen.

Nơi còn màu sắc duy nhất chính là đàn tế.

Từng bước lùi đến đàn tế, đứng giữa đống xác chết, ba chúng tôi đều không khỏi phải nín thở.

“Bây giờ, làm sao đây?” Hứa Cửu hỏi.

Lần này Hứa Cửu hỏi thật. Bản thân anh ta chẳng có chút phương hướng nào, sau khi hỏi thì nhìn chằm chằm tôi và Tần Sơ.

Tôi cũng chưa biết nên làm gì.

Nếu chết một cách bình thường, tôi còn dám chắc là mình có cơ hội biến thành ma. Nhưng nếu như bị bóng tối nuốt chửng… không chừng sẽ giống như Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, tôi sẽ bị nhốt trong một dị không gian nào đó, mãi mãi không thể thoát ra, cũng mãi mãi không thể chết đi thực sự.

Tôi cắn răng, lòng đã nghĩ đến phương án tự sát.

Cách duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc này chỉ có một chiêu giải quyết tận gốc đó thôi.

Cũng không phải không còn cách khác có thể thử, nhưng bất kể là sử dụng năng lực với bóng tối, hay sử dụng năng lực với người chết ở xung quanh thì đều có độ rủi ro quá cao. Kết quả có khả năng chỉ làm lãng phí thời gian và cũng phí sức của mình.

Khi tôi đang suy nghĩ những chuyện này, đàn tế ở sau lưng chợt nhảy ra một khối âm khí.

Âm khí này khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc.

Tôi chưa kịp quay đầu lại, đã nghe thấy tiếng la hét của Tần Sơ trước, ngay sau đó Hứa Cửu cũng la lên.

Hai người họ đang ngẩng lên nhìn trần nhà.

Đuốc trên tường đã phụt tắt, nhưng nguồn sáng vẫn còn, xác chết trên sàn nhà cũng còn.

Ngoài nền nhà dưới chân, những nơi khác đều đã biến thành bóng tối.

Cảnh tượng này khiến tôi thấy quen mắt. Một giây sau, tôi đã nhớ ra, trong hồ sơ nọ của Thanh Diệp, hình như là trong hồ sơ “Câu chuyện nối tiếp”, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Sự kiện đó liên quan đến dị không gian. Nhóm bạn của người ủy thác bị bắt vào trong dị không gian, biến mất. Người trong hiện thực cũng lãng quên họ. Dấu vết tồn tại của họ bị xóa sạch, giống như sau khi lịch sử bị sửa đổi, hiện thực sẽ lặng lẽ phát sinh thay đổi vậy.

Để giải quyết sự kiện này, người của Thanh Diệp đã để cho Ngô Linh đáp ứng điều kiện bắt người của dị không gian. Cô ấy bị bắt vào dị không gian khi đã mang theo camera và quay lại cảnh tượng trong dị không gian ấy.

Cũng tương tự với cảnh tượng trong hiện tại. Trong bóng tối, có một khoảnh đất phát sáng, nói chính xác hơn thì cũng không phải phát sáng, mà là sự vật được vẽ ra trên phông nền màu đen, có thể khiến người ta phân biệt được bằng mắt thường.

Sau khi nhớ đến bộ hồ sơ ấy, tôi nhất thời cảm thấy hốt hoảng, chầm chậm quay người lại.

Âm khí hệt như từ một khe hở nào đó luồn ra và từ từ ngưng tụ.

Tâm trạng tôi bình tĩnh đến lạ, lúc này, tôi vẫn đang nhớ đến những tình tiết trong hồ sơ ấy.

Có lẽ ngay từ ban đầu, hướng tư duy của tôi đã sai, hướng tư duy của Diệp Thanh cũng sai. Không phải có người sở hữu năng lực tương tự năng lực của tôi thay đổi quá khứ, ảnh hưởng đến hiện tại; mà là sau khi có một nhóm người bị dị không gian bắt đi nên hiện thực liền theo đó mà thay đổi.

Những người bị bắt hiện tại đang nằm quanh tôi. Đây là những xác chết. Những người còn lại, vừa rồi đã bị bóng tối nuốt chửng ngay trước mắt tôi.

Đổi hướng nghĩ, tôi lại nhớ đến con ma mặc cổ trang và công ty Nai Sừng To kia. Quá khứ của Nguyễn Hàn và Triệu Hàng đã thay đổi rồi, điểm này không phù hợp với nhận định vừa rồi của tôi.

Là hai việc cùng một lúc xảy ra, hay là…

Cuối cùng, âm khí trước mặt cũng đã ngưng tụ thành hình.

Tôi nhìn thấy ma nữ mặc đồ bình thường, trong tay cầm mấy tờ hóa đơn chuyển phát nhanh, bộ dạng đầy ung dung.

Hứa Cửu và Tần Sơ cũng đã nhìn thấy con ma thình lình hiện ra này. Dẫu cô ta không phải xuất hiện đột ngột, nhưng cái bộ dạng giẫm lên xác chết mà chẳng biến sắc mặt, cũng đủ khiến người ta kinh ngạc và sinh ra nghi ngờ.

“Trùng hợp thật.” Ma nữ chuyển phát nhanh chào hỏi tôi xong thì quay sang nhìn Tần Sơ và Hứa Cửu: “Chỉ còn lại hai người này à, đáng tiếc thật.”

Cô ta vừa nói, tay vừa vung lên, hai tấm hóa đơn chuyển phát liền dính lên người hai người kia.

Vèo một cái – hai người kia liền biến mất ngay tại chỗ.

Con ma chuyển phát nhanh nhìn sang tôi, cười một tiếng: “Cần tôi tiễn cậu một đoạn không?”

Tôi vô cảm nhìn chăm chú cô ta.

Tình huống này không giống tình hình trước đây khi chúng tôi cần hợp tác với nhau để cùng thoát thân.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full