Tôi không hiểu lời này của Cổ Mạch là sao.
Tôi đã nhìn thấy quá nhiều thứ trong phòng gym. Tôi nhìn thấy ma nữ, còn thấy cả Trần Dật Hàm, nhìn thấy thi thể của Lôi Đình Quân.
Lúc tôi nhìn thấy thi thể của Lôi Đình Quân thì không hề nghe thấy có tiếng động gì cả, nhưng nói không chừng là Cổ Mạch đã1nghe thấy tiếng Lôi Đình Quân ngã xuống giếng thang máy?
Tôi nghe thấy qua tiếng động đó trong cảnh mộng của Lôi Đình Quân.
Nói ra thì cái chết của Lôi Đình Quân khá giống với hiện trường tử vong tôi nhìn thấy ở khách sạn Tuấn Li.
Tôi ngây người ra trong chốc lát, sau đó Cổ Mạch bắt đầu giải thích cho tôi hiểu.
Chuyện này8khá là phức tạp, phức tạp ở chỗ tiếng động mà Cổ Mạch nghe được vô cùng hỗn loạn.
Giống như âm thanh khi đi giữa một khu phố náo nhiệt, mọi người đều mở điện thoại và phát video một cách công khai, những âm thanh đó hoà lẫn vào nhau.
Người bình thường chỉ có thể nghe thấy tiếng ong ong, có khi chỉ nghe2được một hai tiếng động mà mình quen, hoặc là những âm thanh có tiếng to hơn. Nhưng đối với Cổ Mạch thì những âm thanh không nghe rõ được vào lúc đó, sau khi nghe tôi kể xong đã có thể nắm được nội dung của một đoạn video rồi.
Cái đoạn “video” đó là lúc tôi đang ở trong phòng gym.
“Tiếng của chị Chu,4giáo viên yoga, Cục trưởng Trần, còn có những nạn nhân trong phòng làm việc và Lôi Đình Quân, tôi đều đã nghe thấy hết. À, thứ tự thì ngược lại.” Cổ Mạch vừa đếm vừa nói: “Sau khi xác định được âm thanh này thì những âm thanh khác cũng tương tự như thế. Vấn đề nằm ở chỗ, lúc đó các cậu chỉ nhìn thấy cảnh tượng trong phòng gym thôi nhỉ?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Có phải là giống như toà lầu chung cư ở trong game, những người chơi khác ở trong một không gian phòng nghiên cứu khác không?” Lưu Miểu đưa ra một giả thiết.
Giả thiết này hoàn toàn đúng với chung cư “Tìm Linh”. Mỗi một người chơi bị bắt vào trong không gian game đều sẽ ở trong một toà chung cư kín mít, không ai làm phiền ai, trông giống như đang chơi game một người vậy.
Khi đi đến không gian phòng nghiên cứu, những người chơi đã tập trung lại. Tôi nhìn thấy Tưởng Hựu, nhìn thấy đám người Hứa Cửu xuất hiện sau đó. Tiếp theo, những người chơi khác cũng bị đưa đến không gian đó. Nhưng bọn họ không chạy thoát được khỏi bóng tối, bị bóng tối nuốt chửng.
Cả hai không gian đều do Steve và Bạch An dựng lên, nên cả hai không gian có một số điểm chung cũng không có gì là lạ cả.
Tôi đồng ý với suy nghĩ của Lưu Miểu.
Cổ Mạch lên tiếng mắng “Gã Khờ”: “Sao có thể như thế được? Chẳng phải Nam Cung đã nhìn thấy được tình hình bên đó sao?”
Lưu Miểu và tôi ngây cả người ra.
Tôi quay đầu lại thì thấy Nam Cung Diệu vẫn đang nhìn lên màn hình, nhưng không có thao tác gì cả. Vẻ mặt anh ta trông khá nghiêm túc, ánh mắt thẫn thờ.
Lưu Miểu nhìn lướt qua rồi nói: “Tôi đột nhiên quên mất.”
“Quên gì vậy?” Tôi vội hỏi.
Lưu Miểu kể cho tôi nghe về cảnh tượng Nam Cung Diệu nhìn thấy.
Nói một cách đơn giản, đối với những người trong không gian đó thì không gian do Steve tạo ra khá phức tạp, nhưng đối với Nam Cung Diệu – người ở ngoài không gian đó mà nói thì chỉ cần một quá trình giải mã là đã có thể nhìn thấy được hết toàn bộ diện mạo của nó. Không gian “Tìm Linh” là một không gian tách biệt, mỗi một không gian chỉ có một người chơi, không gian trong phòng nghiên cứu thì lại lớn hơn một chút, có thể chứa được nhiều người chơi hơn. Cái không gian phòng nghiên cứu cũng có thể chủ động phát tín hiệu ra bên ngoài.
Trước đó Nam Cung Diệu có nói qua là, tạo một đường hầm nối hai bên lại, vậy đầu kia chắc chắn không thể nối qua từ không gian phòng nghiên cứu được. Lúc đó trong không gian kia, tôi, Hứa Cửu, Tần Sơ đều không có năng lực này. Người sở hữu năng lực này đang ở trong không gian trò chơi.
“… Cậu nhìn thấy có rất nhiều thi thể ở đàn tế, những người chơi khác và NPC đều tập trung đến không gian phòng nghiên cứu là vì cái này. Nam Cung tháo dỡ hết những không gian game đó trước, ép đối phương rút về, sau đó mở thêm một đường hầm mới.” Lưu Miểu giải thích: “Nhưng mà, người có năng lực đặc biệt này… Chắc là đã chết rồi.”
Tôi nghĩ đến những người bị bóng tối nuốt chửng, cảm thấy khá buồn.
“Như vậy thì, có vấn đề mới rồi đây.” Cổ Mạch nói: “Lúc đó tôi nghe thấy nhiều âm thanh như thế, những âm thanh này đến từ đâu?”
“Bên phía Bạch An? Hay là trong những hồ sơ mà chúng ta chưa mở ra?” Tôi cũng không hẳn là không nghĩ ra được gì cả.
“Rất có thể…” Ngô Linh đột nhiên lên tiếng, nhưng không có nói tiếp nữa.
“Rất có thể gì?”
“Rất có thể là một năng lực đặc biệt khác.” Ngô Linh đáp với vẻ chần chừ.
Tôi nghĩ đến một số thứ, sắc mặt trắng bệch.
“Nếu vậy thì ngày mai là biết được câu trả lời rồi.” Lần này Ngô Linh nói với vẻ chắc chắn hơn: “Tạm gác việc này sang một bên trước đã, đợi khi xác định được danh tính của tất cả mọi người rồi mới giải quyết chuyện này tiếp. Ngoài ra còn có nguyên nhân của vụ việc lần này. Bạch An và những con ma trong tương lai, trước mắt vẫn chưa biết rõ là rốt cuộc bọn chúng muốn làm gì. Chúng ta chắc chắn đã có tên trong danh sách mục tiêu của bọn chúng, sau này phải cẩn thận hơn.”
Tôi cũng nghĩ ra được một vài điều, nhưng nó có liên quan đến quá khứ bị thay đổi khiến tôi không biết phải lên tiếng nói như thế nào.
“Để tôi đưa cậu về nhà trước.” Ngô Linh nhìn về phía tôi.
Ngô Linh và Lưu Miểu lái xe đưa tôi về. Tôi không mang theo chìa khoá trong người, Lưu Miểu liền rút một cái túi nhỏ ra, lấy dụng cụ cạy mở cửa chống trộm ở dưới nhà và cửa nhà tôi.
Tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Hành động của Lưu Miểu rất tự nhiên, Ngô Linh đứng ở bên cạnh cũng không lên tiếng ngăn cản.
Sau khi Lưu Miểu giúp tôi mở cửa xong còn nhìn về phía tôi với ánh mắt khó hiểu, dường như không thể hiểu được tâm trạng của tôi.
Tôi quả thật không muốn để chuyện này làm phiền đến cha mẹ tôi, nhưng cách làm này…
Tôi cám ơn hai người họ rồi đi vào trong nhà một cách rón rén.
Cửa phòng cha mẹ vẫn đang được đóng lại, xem ra hai người họ không hề phát hiện tôi đã biến mất cả buổi tối.
Tôi đi vào trong phòng của mình, nhìn thấy đèn led trên điện thoại nhấp nháy liên tục.
Ngô Linh có gọi điện thoại và gửi tin nhắn cho tôi. Bọn Tí Còi không có phản ứng gì cả, chắc không biết chuyện xảy ra tối nay.
Lúc này điện thoại khẽ rung lên.
Ngô Linh gửi tin nhắn đến, bảo tôi đừng kể chuyện của Trần Dật Hàm cho bọn Tí Còi nghe.
Tôi bỗng cảm thấy lòng nặng trĩu.
Còn có mấy tiếng nữa là trời sáng rồi. Tôi cũng không ngủ được, chỉ nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Đợi khi đồng hồ báo thức trên điện thoại reo lên, tôi ngồi dậy, vệ sinh cá nhân, lúc ăn bữa sáng, tôi có quan sát vẻ mặt của cha mẹ. Hai người họ không có gì khác thường cả, chuyện tối hôm qua chắc là đã xong rồi.
Trên đường đi làm, lòng tôi lại trở nên nặng trĩu lần nữa.
Đến phòng làm việc, nhìn thấy nhóm Tí Còi vẫn bình thường, tôi cũng chỉ đành kiềm chế cảm xúc, tỏ vẻ bình thường.
Tôi khá dở trong việc đóng kịch. Tí Còi và Gã Béo đều hiểu rất rõ về tôi, họ nhìn một cái là biết tôi có gì không ổn rồi.
“Đợi chút đi… Chắc là sẽ rất nhanh…” Tôi nói với vẻ miễn cưỡng.
Cái cách trả lời qua loa như thế không khiến họ tức giận, chỉ khiến họ cảm thấy lo lắng mà thôi. Tí Còi cứ cảm thấy bồn chồn bứt rứt.
Khoảng mười giờ hơn, tôi nhận được tin nhắn của Ngô Linh.
Suy đoán tối hôm qua đã thành sự thật.
Phòng gym chỗ Hứa Cửu làm việc xảy ra chuyện rồi!
Giáo viên yoga bị ngã từ trên lầu xuống! Người khách họ Chu sau khi được đưa đến bệnh viện thì thần kinh bất ổn, chết trong bệnh viện! Ngoài ra còn có thi thể không biết của ai trong phòng làm việc và phát hiện một thi thể khác ở trong giếng thang máy!
Toàn bộ đều trở thành sự thật rồi.
“Trần Hiểu Khâu.” Tôi xem xong tin nhắn liền lên tiếng gọi Trần Hiểu Khâu, hít một hơi thật sâu, dưới ánh nhìn chăm chú của bốn người họ, tôi nói tiếp: “Tôi, còn có Thanh Diệp muốn gặp chú của em. Có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh ta và cả mọi người nữa.”