Đọc truyện Full

Chương 1840: Biển lửa

Mang theo tiếng cười quái đản ấy, ma vương xông về phía tôi lần nữa. Móng vuốt vung loạn xạ, quần áo đạo cụ đều do động tác của nó mà hơi bị biến dạng.

Tôi không trốn tránh, mà nhân cơ hội ma vương1xông tới lần nữa này, giơ hai tay lên, nắm chặt hai cổ tay của nó.

Tuy nó có một luồng âm khí sâu không lường được, âm khí còn không ngừng biến hóa thành cây đao, thành cây súng đồ chơi, nhưng trên phương8thức cử động của cơ thể thì vẫn giống như một đứa trẻ. Cho dù có thể bay, nhưng nó vốn là một đứa trẻ nên tôi bắt nó cũng không khó khăn. Không có âm khí hình đao ngăn trở, tôi có thể2nhẹ nhàng tiếp cận, bắt lấy bản thể của nó.

Năng lực thoát ra ngoài, chạm vào âm khí trong cơ thể của ma vương.

Tôi cảm nhận rõ rệt hai luồng năng lượng xảy ra xung đột.

Bộ đồ hóa trang ma quỷ hình thành bởi4tầng âm khí xung quanh cơ thể ma vương biến mất trong một giây, gương mặt ma vương lộ ra, trên gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn nét kinh ngạc.

“Á!” Ma vương phát ra tiếng kêu hốt hoảng của một đứa bé, đôi chân đá loạn xạ, muốn giãy giụa.

Tôi có thể cảm nhận thấy sức mạnh yếu ớt của nó, thật sự giống một đứa trẻ năm sáu tuổi, không hề mạnh mẽ. Nhưng âm khí mà năng lực của tôi chạm vào lại lớn vô cùng. Nói chính xác hơn, có lẽ là mật độ rất cao. Âm khí trong người ma vương đều không giống như vật vô hình, cũng không giống như thể khí, mà là cái gì đó rắn chắc hơn máu thịt.

Năng lực của tôi đang làm suy yếu sức mạnh của nó, tiến độ chậm chạp.

Bên tai là tiếng gào chói tai của ma vương, dưới chân còn có tiếng la hét của đám người đồ chơi. Qua khóe mắt tôi thoáng thấy chúng đang sục sôi căm phẫn, vung vẩy nắm đấm, bò lên nóc nhà.

Tôi kéo ma vương bay lên trên một chút. Đám người đồ chơi không với tới chúng tôi, chỉ có thể ném một số đồ vật lên không trung.

Âm khí mà lúc trước ma vương tỏa xuống làm thay đổi màu sắc nguồn sáng đã bay lên, tụ hợp lại trên người ma vương.

Chút bổ sung này chẳng qua chỉ là bù đắp một chút tiêu hao mà tôi đã gây ra cho nó.

Cuộc chiến đã trở thành một trận chiến kéo dài.

Tôi nghiến chặt răng, sẵn sàng liều một phen. Cách mà tôi có thể dùng cũng chỉ có như vậy.

Năng lực không ngừng tiến vào cơ thể ma vương, triệt tiêu từng lớp âm khí của nó. Tôi tính toán một lát, năng lực của tôi chắc hẳn là đủ cầm cự đến lúc tiêu diệt nó hoàn toàn. Kể cả không đủ, cũng phải gắng gượng tiếp tục cầm cự.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần, đối phương lại giống như đứa trẻ không hiểu chuyện, vẫn đang chống trả một cách vô dụng. Nó không khóc lóc ỉ ôi, chỉ hoảng hốt la hét.

Đám người đồ chơi bên dưới đã có hành động mới, có vẻ như đang muốn chồng lên nhau làm thang để leo lên.

Cách này cũng vô ích thôi. Tôi hiện tại đang ở trạng thái linh hồn, lại chẳng phải trong cảnh mộng, cũng không có sự hạn chế do đối tượng nhập thân nên tôi có thể bay lên chỗ rất cao. Trong thị trấn nhỏ mấy trăm năm tuổi này, không có tòa kiến trúc nào cao như vậy, cũng không có loại công cụ như thang mây, càng không có loại vũ khí như súng ống để đối phó tôi. Ở đây cả máy ném đá còn không có, tôi cũng không thấy đám người đồ chơi đó cầm ná, cung tên. Suy nghĩ của chúng rất hạn chế.

Tôi tập trung sự chú ý lên trên người ma vương, năng lực được sử dụng chẳng chút kiềm hãm.

Âm khí của ma vương bị tôi tiêu diệt được một khoảng lớn, nó đã ngừng la hét, chỉ oán hận và căm phẫn mà nhìn tôi.

Đám người đồ chơi bên dưới thay đổi sách lược, dường như đã từ bỏ việc giải cứu. Chúng đấm nhau, đánh nhau túi bụi, còn có một đám người cổ vũ xung quanh.

Tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy đám đông đang chạy tán loạn trên đường.

Tiếng khóc trẻ con vang khắp thị trấn, có đứa bé bị bắt lại.

Tôi không hiểu chúng muốn làm gì. Nhưng tôi biết được câu trả lời rất nhanh.

Đứa bé bị nâng lên, rồi bị đập xuống.

Đó là cuộc tàn sát dã man. Nhưng cuộc tàn sát này giống như đã kích thích máu điên của đám người đồ chơi trẻ tuổi. Cuộc chiến của chúng cũng trở nên kịch liệt. Toàn bộ thị trấn rơi vào cuộc chiến điên cuồng quái đản.

Đồng thời, tôi cảm nhận được âm khí bị giam giữ đang tăng dần.

Tôi hoảng hồn, cứ ngỡ mình đã phân tâm, buông lỏng vận dụng năng lực. Nhưng không phải thế. Sự tiêu hao tôi gây ra cho ma vương không theo kịp tốc độ gia tăng của âm khí của nó.

Mặc dù chậm, nhưng âm khí của nó đích thực là đang gia tăng.

Là bởi vì hành động của đám người đồ chơi bên dưới ư?

Tàn sát, ẩu đả… đây là quy tắc trên địa bàn mà nó thống trị sao?

Tôi lập tức nhớ đến hiện thực ban đầu. Nói đúng ra là quá khứ ban đầu… Đám đồ chơi kì quái từ trong rừng lao ra, ngoài vũ khí nóng hoành tráng, còn có những thứ đồ chơi có hình dạng đáng sợ như dã thú, binh lính vân vân… Đám đồ chơi đó đã được hình thành giống như vậy ư? Những thứ bé trai yêu thích đó, hai tay cầm lấy đồ chơi chiến đấu, dùng đồ chơi tấn công đồ chơi…

Tim tôi thắt chặt.

Dưới loại quy tắc này, linh hồn chấp hành quy tắc sẽ cung cấp sức mạnh cho ma vương.

Năng lực của tôi theo không kịp nữa rồi!

Nói như vậy, bị giết sau cùng chắc chắn là tôi!

Tôi bắt đầu lo lắng.

Nhưng tôi lúc này không rảnh tay để giải quyết lượng lớn người đồ chơi bên dưới. Nếu tôi buông ma vương ra, tốc độ phục hồi âm khí của nó sẽ nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã có thể dùng âm khí để tạo nên vũ khí đồ chơi, giết chết tôi.

Nếu đám Tí Còi nhận ra vấn đề này…

Ầm!

Đột nhiên, thị trấn bên dưới phát nổ. Tôi ngửi được mùi cháy khét, lửa biến thành một con rắn lửa, trườn đi trên đường.

Người đồ chơi bị lửa liếm phải, lập tức bốc cháy.

Tôi vô cùng mừng rỡ.

Ma vương đang bị khống chế trong tay lại bắt đầu gào lớn. Nó oán hận nhìn tôi, rồi quay đầu nhìn xuống đường phố ở bên dưới.

Hướng theo ánh mắt của ma vương, tôi nhìn thấy bóng dáng của Tí Còi và Gã Béo đang tháo chạy. Họ đã chạy ra khỏi vòng lửa, vừa chạy vừa ngẩng đầu nhìn lên không trung, đang nhìn về phía tôi.

Lửa đang lan rất nhanh trong thị trấn cổ kính. Không có thiết bị chữa cháy tự động, nhà cửa cũng không được xây dựng bằng vật liệu chống cháy. Thị trấn đã biến thành một biển lửa.

“Vô ích thôi.” Ma vương đột nhiên lên tiếng, cũng là lần đầu tiên nó lên tiếng.

“Mày không giết được tao đâu.” Nó bồi thêm một câu.

Tôi không thèm quan tâm.

Âm khí của nó đang suy giảm, tinh thần cũng trở nên ủ rũ, nhưng vẻ mặt lại vẫn đắc ý.

Tôi nhanh chóng cảm nhận thấy lực cản.

Năng lực của tôi đụng phải một màng chắn. Cảm giác kỳ quái này, tôi chưa từng gặp phải trong quá khứ khi sử dụng năng lực.

“Mày thấy đó, tao nói rồi mà, vô ích thôi.” Ma vương bật cười.

Không còn tiếng rên rỉ và la hét trong biển lửa đang cháy. Toàn bộ thị trấn đều đang dần dần sụp đổ trong biển lửa, hóa thành một vùng đất cháy đen.

Đúng ra ma vương đã không còn nguồn cung cấp sức mạnh mới phải chứ.

Không… Vật chứa! Vật chứa bản thể của ma vương chắc là vẫn còn tồn tại!

Sau khi Trình Cửu đến thế giới hiện thực, chỉ trở nên vô cùng suy yếu, chứ không chết đi. Đám ma vương này có lẽ không giống với hồn ma bình thường lắm, một số không hề có bản thể, nhưng có một số lại có bản thể.

Chỉ có cách giải thích như vậy…

Ma vương bật cười ha hả.

Tôi thì cảm thấy bế tắc.

Nếu như Ngô Linh ở đây, có lẽ còn có thể dùng pháp thuật nào đó phong ấn ma vương. Nhưng tôi chỉ có thể dựa vào năng lực của chính mình mà thôi…

Tình hình lại biến thành một cục diện bế tắc éo le.

Tôi nhớ đến ba người Trần Hiểu Khâu đang đi tìm nghĩa địa. Nhưng, bản thể của ma vương là một đứa bé trai, không khớp với câu chuyện mà Lina đã kể. Cách thức ma vương sử dụng năng lực, quy tắc lập ra đều tượng tự như trước lúc quá khứ bị thay đổi. Tôi không biết trong này có bao nhiêu sự biến đổi phức tạp, nhưng có thể chắc chắn, câu chuyện của Tí Còi kể, câu chuyện của Lina kể, đều đã trở nên không đáng tin.

Sự tình đã quay trở về điểm xuất phát.

Chúng tôi vẫn phải tìm kiếm một bản thể, tìm nó như mò kim đáy bể.

Bỗng chốc, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ viển vông, tôi rất hy vọng Ngô Linh sẽ thình lình xuất hiện.

Mặc dù từ khi bước vào không gian này, tôi vẫn chưa gặp Ngô Linh, không nhìn thấy dấu vết của cô ấy.

Tôi còn suy nghĩ hão huyền rằng, mong sao ông lão có năng lực mà mình đã gặp đầu tiên sẽ lại xuất hiện. Tôi không biết ông ta nắm giữ năng lực như thế nào, nhưng nói không chừng có thể có ích.

Điều tôi mong mỏi đã không xảy ra.

Nhưng điều tôi không ngờ đến lại xảy ra.

Một trận gió vô cớ nổi lên. Tôi nhìn thấy bên trong khu rừng, cửa ra vào dị không gian cao đến hai ba tầng lầu, đột nhiên hiện ra.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full