*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời điểm Kinh Kha xuất hiện, đột nhiên nó mở ra hình dạng tàng hình của mình và thi triển ra kỹ năng sủng vật “Cơ Giới Liệt thể”.
Ngay lập tức, mười con “Kinh Kha” nhanh chóng phân tách ra, rồi dịch chuyển về phía đông, phía nam, phía bắc và phía tây của khu vực xung quanh với tốc độ cực kỳ nhanh.
Sau một số thăm dò, không có võ giả dị tộc đáng ngờ nào được tìm thấy gần đó.
Ngay lập tức, Lâm Lăng cũng thầm cảm thấy nhẹ nhõm, liền lấy ra một viên phù văn ngọc giản, dẫn động ra một cái trận pháp ngăn cách bao phủ lấy phiến khu vực này.
Nhìn thấy hành động như thế này của Lâm Lăng, không nghi ngờ gì nữa khiến cho vẻ mặt của người đàn ông cường tráng và những người khác trở nên căng thẳng hơn.
“Ngươi đừng căng thẳng, trước tiên xem ta là ai.”
Lâm Lăng cười nhẹ, sau đó cởi bỏ mặt nạ kim loại trên mặt.
“Ngươi…”
Khi nhìn thấy bộ mặt thật của Lâm Lăng, các đệ tử của Cửu Huyền Tông đang có mặt tại đó lập tức kinh ngạc.
“Thánh tử điện hạ?!”
Bọn họ nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, liền nhận ra hắn.
“Không sai, làm sao tóc của Thánh Tử điện hạ lại có thể là màu đỏ!” Nhưng ngay sau đó, người đàn ông cường tráng liền chú ý tới mái tóc đỏ của Lâm Lăng, trực tiếp chất vấn.
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người hơi suy tư, chỉ sau đó bọn họ mới nhận ra đặc điểm dị thường này của một dị tộc.
Nhưng diện mạo của Lâm Lăng giống hệt như Thánh Tử của tông môn bọn họ!
“Dịch Dung Thuật?!”
Lập tức, hơn mười mấy đệ tử của nội điện Cửu Huyền Tông nhìn Lâm Lăng, không khỏi đột nhiên cảnh giác trở lại.
“Đây chỉ là một thủ đoạn.”
Lâm Lăng cười nhẹ, linh lực chạy tới làm màu tóc trực tiếp nhạt dần liền trở lại màu tóc đen như cũ.
“Ngươi cũng biết đó là thủ đoạn che mắt, giả mạo Thánh Tử của chúng ta, chỉ cần nhìn vào màu tóc cũng dễ dàng nhận ra được.” Người đàn ông cường tráng kia hiển nhiên cũng rất cảnh giác, cau mày lạnh lùng nói.
Lâm Lăng không quan tâm đ ến điều này, hắn lấy ra một xích kim lệnh bài và trực tiếp ném nó về phía bọn họ.
“Đây là Cửu Huyền Tông… Thánh Tử lệnh chúng ta!”
Người đàn ông cường tráng cầm lấy Xích Kim lệnh bài nhìn chằm chằm vào phù văn đồng đằng trên đó, đồng tử hơi co lại.
Để đảm bảo tính chân thực, hắn ta lập tức huy động linh thức của mình thâm nhập vào trong đó, sau khi kiểm tra một chút thì đó không phải là đồ giả.
Lâm Lăng cắt đầu ngón tay, ép ra một giọt máu màu đỏ tươi, từ từ chảy ra ngoài.
Ngay lập tức, dưới ánh mắt kinh ngạc của người đàn ông cường tráng và những người khác, dấu vết của bổn mệnh tinh hoa và huyết dịch xâm nhập vào thẻ bài của Thánh Tử một cách rất hài hòa, không hề có một chút bài xích nào.