An Khánh Đế lại hỏi Cố Kiến Sơn thêm một ít chuyện, lúc này mới phất phất tay bảo hắn lui xuống. Sau khi chờ người rời đi, liền đề chỉ ban cho Cố Kiến Sơn một trạch viện, thuận đường bảo Lý Đức Thuận đến tư khố của hắn chọn mấy món trang sức đàng hoàng.
Đồ trang sức trong này là của ngoại bang cống tiến, An Khánh Đế đã qua năm mươi tám tuổi, đã sớm không còn tâm tư tới hậu cung nữa rồi.
Ít tiến vào hậu cung nên ban thưởng cho phi tần hậu cung cũng ít đi, thế nên trong tư khố chất đống không ít đồ đạc.
Nghĩ đến Cố Kiến Sơn năm sau thành thân, hắn bảo Lý Đức Thuận chọn nhiều hơn một chút. Tơ lụa vải vóc, dược liệu đồ bổ, cùng nhau đưa qua.
Đồ ban thưởng trực tiếp đưa đến trạch viện mới của Cố Kiến Sơn. Chẳng qua, ban phủ đệ cho hắn ở thì cũng chỉ là cho hắn ở mà thôi. Mặc dù có khế ước đất đai nhưng không thể bán cũng không thể cho thuê được. Hoàng gia ban thưởng thì cũng phải xứng đáng với phần ban thưởng này mới được, nếu ngày sau xảy ra chuyện, phần trạch viện này đương nhiên sẽ bị thu hồi.
Đương nhiên, trạch viện dùng để ban thưởng cũng là chỗ mà người khác từng ở. Trong kinh thành ở gần hoàng cung đã không còn mảnh đất trống nào để xây phủ đệ nữa, cũng chỉ có hoàng tử xuất phủ sẽ xây mới phủ hoàng tử.
An Khánh Đế dự định ban Minh Quốc Công phủ trước kia cho Cố Kiến Sơn. Ngày sau phong hầu, cũng không cần phải chuyển sang chỗ ở mới. Tuy rằng bận tâm đến công lao vất vả của Vĩnh Ninh Hầu càng lớn hơn, nhưng hắn không thể không vì ngày sau tính toán, làm lạnh lòng công thần.
Thánh chỉ vừa hạ xuống, liền có người của Lễ Bộ cùng Công Bộ đi tu sửa Minh Quốc Công phủ trước kia.
Phủ đệ cũng không nhỏ, chiếm diện tích năm mươi mấy mẫu đất, công trình kiến trúc một nửa đất trống một nửa. Lúc trước khi Minh Quốc Công phủ bị xét nhà, tuy rằng đồ vật quý giá đều bị lấy đi, nhưng những đồ vật có từ khi ban thưởng phủ đệ như bàn ghế, còn có cảnh trí trong phủ thì vẫn còn đó.
Chỉ cần tu sửa đại khái một chút, dặm lại sơn trên cột, thuận tiện quét dọn sạch sẽ, còn lại cũng không cần phải làm thêm gì cả.
Chẳng qua, một nhà của Minh Quốc Công lại một lần nữa huy hoàng. Cảnh trí trong phủ cũng được tỉ mỉ xử lý, lại có người trong triều tu sửa, căn bản không cần Cố Kiến Sơn phí tâm làm gì.
Ban thưởng vừa đến, Cố Kiến Sơn lập tức đem chìa khóa cùng khế ước đất đai đưa cho Khương Đường.
Khương Đường sững sờ nhìn khế ước nói không nên lời. Thôn trang nàng mua cũng không lớn như vậy. Hơn nữa, thôn trang một mẫu hai ba mươi lượng bạc, còn đây chính là Minh Quốc Công phủ trước kia, nhất định sẽ không chỉ mấy chục lượng bạc một mẫu đất, vậy chỗ này sẽ đáng giá bao nhiêu tiền đây.
Nàng làm buôn bán quen rồi, cho nên trước tiên không hề nghĩ tòa nhà này lớn bao nhiêu huy hoàng bao nhiêu, mà chỉ là suy nghĩ toà nhà lớn như vậy đáng giá bao nhiêu tiền.
Cố Kiến Sơn nói: “Sau khi chúng ta thành thân thì ở lại đây đi.”
Đương nhiên phải ở, thứ ban thưởng này không thể bán không thể cho thuê, chẳng lẽ cứ để không ở đó.
Khương Đường đột nhiên nhớ tới lúc mình đi Trường Ninh Hầu phủ, nhìn đất trong viện đều trồng rau trồng củ. Về sau Cố Kiến Sơn không có ở đây, nàng sẽ không làm thành như vậy chứ.
Vĩnh Ninh Hầu phủ cũng có mấy chục mẫu, nha hoàn gã sai vặt quét dọn từ trên xuống dưới có hơn hai trăm người.
Khương Đường cũng không định thuê nha hoàn. Nếu như nàng chỉ có một thân một mình thì khác, nhưng Cố Kiến Sơn là trọng thần trong triều, chuyện thuê người bị người khác biết thì lại có chuyện.
Chỉ nắm chặt khế ước bán thân, ai muốn chuộc thân, nàng không ngăn cản là được. Phủ đệ lớn như vậy, thuê người quét dọn cũng cần tới không ít người.
Khương Đường nhìn khế ước khẽ cười, ánh mắt cũng đều cong lên: “Tòa nhà lớn như vậy muốn ở cũng không ở hết được, quá lớn rồi.”
Cố Kiến Sơn cười nói: “Đương nhiên ta muốn cho nàng ở trong một toà nhà thật lớn. Hiện tại căn nhà mà ta đang ở cách chỗ nàng tương đối gần, còn căn kia vốn dĩ muốn chúng ta sang đó ở nhưng bây giờ lại chướng mắt. Nàng cứ xem cho thuê hay bán là tùy ý nàng.”
Tuy rằng đã rời khỏi Hầu phủ nhưng Cố Kiến Sơn vẫn hy vọng đưa những thứ tốt nhất cho Khương Đường.
Khương Đường nói: “Cứ để đó trước đi, hiện tại cũng không thiếu tiền.”
Toà nhà đó vốn giữ lại để làm phòng cưới, Khương Đường không muốn bán, cũng không muốn cho người khác thuê.
Tiền thì nàng có thể từ từ kiếm được, nhà ở cứ để ở đó, chờ ngày sau còn có thể trở nên đáng giá hơn.
Cố Kiến Sơn nghe lời Khương Đường, nàng nói không bán thì không bán.
Sắp tết rồi, Khương Đường phải chuẩn bị lễ mừng năm mới cho các nhà. Lễ mừng năm mới cho Vĩnh Ninh Hầu phủ thì nàng sẽ nhờ Lục Cẩm Dao đưa qua. Lục Cẩm Dao cũng chuẩn bị lễ mừng cẩn thận đưa Khương Đường.
Ngươi tặng ta, ta lại đưa trở về, tuy rằng chỉ là đổi lễ, nhưng nhân tình đi lại là vì tâm ý.
An Dương quận chúa, mấy vị phu nhân đến dự lễ cập kê của nàng, Cố Tiêu, còn có mấy người hàng xóm Lưu đại thẩm, lần lượt tặng quà đến từng nhà cũng mất hai ngày trời.
Mấy vị phu nhân kia tham gia lễ cập kê của nàng chính là nể mặt canh nấm, Khương Đường cho rằng sau đó sẽ không có qua lại nữa, nhưng sau đó đến lễ tết cũng có tặng quà hai lần. Hơn nữa vì nguyên nhân Cố Kiến Sơn mà quan hệ này cũng dần dần được duy trì.
Cố Kiến Sơn cùng Khương Đường đính thân, hắn ở bên này ít có quan hệ, chỉ cần tặng một phần lễ cho Trường Ninh Hầu phủ là được rồi. Hai người còn chưa thành thân nên tặng hai phần, nhận cũng hai phần.
Tuy nhiên, tất cả đều để ở Khương gia.
Tặng quà tết xong còn hai ngày nữa là đêm giao thừa, tiệm lẩu và quầy hàng bán đồ ăn vặt đến ngày hai mươi lăm đã đóng cửa, mùng bảy năm sau lại mở cửa. Khương Đường cũng chuẩn bị quà tết cho bọn họ, mỗi người một lượng bạc một hộp điểm tâm cộng thêm hai cân thịt lợn.
Có lễ mừng năm mới của các nhà, Khương Đường cũng không cần chuẩn bị quá nhiều đồ tết. Ăn tết năm nay, bữa trưa nàng và Cố Kiến Sơn cùng ăn chung một bữa cơm, đến buổi tối vẫn là ngồi cùng với mấy người Lưu gia bởi vì Cố Kiến Sơn phải tham gia cung yến.
Tuy rằng Yến Vương còn chưa tìm được nhưng cung yến cũng không thể chậm trễ được. An Khánh Đế dường như không có ý định tìm tiếp, đại thần trong triều cũng dần dần quên Triệu Chân. Trước khi yến hội bắt đầu, mọi người đều vây quanh bên người Triệu Diệu.
Triệu Diệu vẫn cười, nhưng trong lòng cũng không cao hứng như bề ngoài. Hắn hoài nghi liệu có phải có người nào đó đã cứu Triệu Chân hay không, bằng không thì mỗi tấc đất của núi Lĩnh Nam đều đã lật qua một lượt rồi, tại sao đến một mảnh xiêm y cũng không có.
Còn nữa, Cố Kiến Sơn đã trở lại.
Ý cười của Triệu Diệu không lan tới đáy mắt: “Cung yến sẽ lập tức bắt đầu, chư vị ngồi vào đi.”
Trên cung yến cũng có Vĩnh Ninh Hầu cùng Vĩnh Ninh Hầu phu nhân tham dự. Trịnh thị cũng chỉ có lúc này mới có thể nhìn thấy Cố Kiến Sơn. Bà ấy chỉ lo nhìn nhi tử, ngay cả cơm cũng không ăn được mấy miếng. Vẫn là Vĩnh Ninh Hầu lén đẩy tay bà ấy một chút, Trịnh thị mới phục hồi tinh thần lại.
Ở trước mặt người ngoài, bọn họ nên là quan hệ thủy hỏa bất dung, bà ấy không nên luôn luôn nhìn nhi tử như thế.
Đến khi yến hội chấm dứt, Trịnh thị cũng không liếc mắt thêm một cái nào nữa.
Sau cung yến còn phải đi thưởng thức pháo hoa, thưởng thức pháo hoa xong cũng gần đến giờ Tý rồi. Mọi người đều ngồi lên xe ngựa, duy chỉ có Cố Kiến Sơn là cưỡi ngựa tới.
Làm cho người ta nhịn không được cảm thán, quả nhiên là độc lai độc vãng.
Ngồi lên xe ngựa, Trịnh thị không nhịn được vén rèm lên xem, đáng tiếc Cố Kiến Sơn cưỡi ngựa đi rất nhanh, đã không còn nhìn thấy bóng dáng.
Vĩnh Ninh Hầu: “Đừng nhìn nữa.”
Trịnh thị khẽ thở dài trong lòng: “Sắp sang năm mới rồi, ngày hắn thành thân ta không được nhìn thấy. Bây giờ liếc mắt một cái cũng giống như lấy mạng ngươi luôn vậy.”
Vĩnh Ninh Hầu thấp giọng nói: “Trước khi yến tiệc bắt đầu, Hàn Văn Bách hỏi ta có phải tức phụ lão đại bị bệnh hay không.”
Người đánh xe là gã sai vặt của Vĩnh Ninh Hầu, biết cái gì nên nghe cái gì không nên nghe, cho nên cũng không quan tâm ở trong xe ngựa nói chuyện gì.
Trịnh thị: “A Dao chiếu theo danh mục quà tặng đi lễ, đến ngày về nhà mẹ đẻ năm sau thì cứ trực tiếp bảo Hàn thị cáo ốm đi, để Kiến Phong mang theo Viễn ca nhi đi qua đó được rồi.”
Bà ấy sợ Hàn thị nói lung tung.
Vĩnh Ninh Hầu gật đầu: “Cũng chỉ có thể như thế.”
Trịnh thị lại không còn tâm tư nhớ đến hôn sự của Cố Kiến Sơn nữa, còn có rất nhiều chuyện cần bà ấy phải quan tâm.
Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy triều đình hôm nay giống như bị một tầng giấy bao vây, khi nào giấy bị rách, thể nào cũng xảy ra chuyện.
Chỉ là không biết là có người đâm thủng giấy hay là chờ giấy tự mình phá.
Triệu Diệu muốn chọn con đường thứ hai, nếu Triệu Chân thật sự đã chết, hắn cho dù có chờ thì cũng có thể chờ đến ngày đó.
Đã như vậy, cần gì phải gấp gáp, phụ hoàng hắn nhất định sẽ chết trước hắn.
Năm sau cũng trôi qua nhanh, sau tết Thượng Nguyên, lại qua nửa tháng, liền tiến vào tháng hai.
Đầu tháng hai, thời tiết dần dần ấm áp hơn, trong tiếng nói ầm ĩ của bọn nha hoàn Yến Kỉ Đường, mấy người Bội Lan đã thêu xong áo cưới của Khương Đường.
Áo cưới màu đỏ tươi, thêu hoa văn khéo léo phức tạp, trên đó thêu những mảng lớn hình chim phượng hoàng bằng chỉ đỏ và chỉ xanh lam, còn có chỉ tơ mảnh màu trắng thêu những đám mây lành. Trong hoa văn phượng hoàng xen lẫn những đường chỉ vàng, mà trong những đám mây lành lại xen lẫn chỉ bạc.
Lúc ở trong phòng không thấy rõ nhưng khi đặt dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vạt áo và ống tay áo đều tỏa sáng rực rỡ, ngay cả cổ áo cũng được đính thêm những hạt trân châu, làm cho người ta vừa nhìn liền không thể dời mắt. Cũng không biết xiêm y xinh đẹp như vậy rồi đến lúc mặc trên người Khương Đường sẽ như thế nào.
Bội Lan nhìn bộ áo cưới này mà chính mình cũng muốn lập gia đình.
Áo cưới này được thêu hơn nửa năm, là Bội Lan các nàng tranh thủ thời gian rảnh rỗi để thêu.
Bình thường mùa đông cũng ít việc, thường ngày cũng chỉ tập trung ở sương phòng nói chuyện phiếm mà thôi. Chẳng qua thêu áo cưới sẽ hao tâm tốn sức dễ bị tổn thương mắt, cũng bởi vì các nàng có quan hệ tốt với Khương Đường, hơn nữa thỉnh thoảng Khương Đường cũng tặng đồ tới đây nên các nàng mới cam tâm tình nguyện hỗ trợ như vậy.
Đồ vật làm xong đương nhiên không phải đưa đến Hầu phủ.
Khương Đường thường đi Cẩm Đường Cư, Hoài Hề cũng luôn đi tới đó, vậy nên đóng gói đồ ăn túi lớn túi nhỏ thuận đường mang tới luôn.
Đối với chuyện bọn nha hoàn thêu áo cưới cho Khương Đường, Lục Cẩm Dao chưa từng để trong lòng. Thứ nhất nàng xem như là người nhà mẹ đẻ của Khương Đường, áo cưới mũ phượng đều nên do người nhà mẹ đẻ chuẩn bị. Thứ hai, đây cũng là bọn nha hoàn tranh thủ thời gian rảnh rỗi để làm nên nàng cũng mặc kệ.
Điều mà Lục Cẩm Dao lo lắng lại là một chuyện khác, Khương Đường thành thân thì nàng phải thêm trang, ngồi ở chỗ của trưởng bối, nhìn hai người bái đường.
Đây vốn là chuyện mà phụ mẫu song phương sẽ làm, nhưng Khương Đường trước đó đã bán mình cho Bình Dương Hầu phủ, đã sớm cùng Khương gia cắt đứt quan hệ rồi. Còn Cố Kiến Sơn lại rời khỏi Hầu phủ, nhất định Vĩnh Ninh Hầu và Trịnh thị sẽ không đến tham dự tiệc cưới của hai người.
Để được an toàn đến tối đa, Lục Cẩm Dao còn sai người đi tới huyện thành mà Khương gia đang sinh sống nhìn chằm chằm, tránh cho hai phụ mẫu bán nữ nhi này lại nảy sinh ý niệm khác trong đầu.
Cũng may, Khương gia cách Thịnh Kinh rất xa, lúc trước cũng đã nói rất rõ ràng nên hiện giờ cũng không biết tin tức bên này.
Người được sai đến tìm và nhìn chằm chằm Khương gia, viết thư báo cáo tất cả mọi chuyện gió thổi cỏ lay cho bên này, sau đó liền trở về.
Giải quyết xong chuyện của Khương gia, Lục Cẩm Dao lại đi cầu Trần thị.
Lục Cẩm Dao hy vọng Trần thị có thể đến tham dự tiệc cưới của Khương Đường. Có thêm nhiều trưởng bối, dù sao cũng tốt hơn một chút.
Ở bên ngoài, Lục Cẩm Dao luôn nói Khương Đường là muội muội của mình, nhưng nếu như Trần thị không đi, lời này tựa như là giả.
Chuyện cho tới bây giờ Trần thị cũng không còn lời nào để nói, chỉ nói Khương Đường là người có tâm cơ, bằng không làm sao có thể mê hoặc một công tử Hầu phủ mà ngay cả gia đình mình cũng không cần.
Bà ấy thậm chí còn cảm thấy may mắn, nếu Khương Đường mê hoặc Cố Kiến Châu, vậy Lục Cẩm Dao ở chỗ này chẳng phải là không thể an bình.
Trần thị nói: “Có phải ngươi bị ngốc không hả? Chuyện đã tới nước này rồi mà vẫn luôn giữ quan hệ tốt với nàng ta, phàm là người có tâm nhãn thì đã sớm cắt đứt lui tới rồi. Ngươi xem nàng ta đi, vừa nhìn đã biết tâm cơ thâm trầm, không chỉ mê hoặc công tử Hầu phủ mà còn mê hoặc ngươi đến trái phải gì cũng không rõ, không biết là dùng loại yêu thuật gì…”
Lục Cẩm Dao nghe vậy cũng chỉ có thể thở dài: “Nương, xem lời ngài nói kìa, cái gì gọi là mê hoặc chứ? Khương Đường bình thường ở Yến Kỉ Đường làm việc, hoặc là đi chính viện. Còn Cố Kiến Sơn thường ở Tây Bắc, thỉnh thoảng trở về một lần, cho dù trở về cũng là đi quân doanh, căn bản không ở lâu trong nhà. Trước khi Khương Đường chuộc thân thì hai người cũng chỉ mới gặp mặt vài lần.”
“Hơn nữa, khi nàng ấy còn làm việc ở Yến Kỉ Đường luôn thành thật giữ đúng bổn phận, nếu muốn nói là “yêu thuật” thì cũng chỉ là nấu ăn ngon một chút, người hiểu chuyện một chút mà thôi.” Lục Cẩm Dao nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cẩm Đường Cư hiện giờ mỗi tháng đều có thể kiếm được gần một ngàn lượng bạc, nương, ngài cho rằng bạc này là do gió lớn thổi tới à?”