Trong lòng Hàn Văn Bách vội vàng, hận không thể ngay lúc này mọc cánh bay thẳng tới hoàng cung, chỉ ngại xe ngựa không đủ nhanh, hắn thậm chí còn đốc thúc xa phu chạy nhanh lên.
Trên đường không có ai, xa phu liền giơ roi thúc ngựa chạy nhanh hơn một chút. Xa phu biết một chút nội tình, cái khác hắn chưa từng thấy qua, nhưng người muốn nhanh chóng chạy xuống địa ngục như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Đến cửa cung, Hàn Văn Bách lập tức xuống xe đi thật nhanh, một đường đến thẳng Cần Chính Điện.
Cung nhân một đường dẫn tới, đến Cần Chính Điện liền cáo lui. Hàn Văn Bách thấy người canh giữ ở cửa không phải Lý Đức Thuận, tảng đá trong lòng thản nhiên rơi xuống đất.
Không phải Lý Đức Thuận là đúng rồi.
Tiểu thái giám mở cửa Cần Chính Điện, nụ cười tươi trên mặt Hàn Văn Bách lập tức cứng đờ. Người đang ngồi là An Khánh Đế, đứng ở một bên là Yến Vương, giờ khắc này, còn có cái gì không rõ nữa đây.
Hai chân Hàn Văn Bách run lên, người trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Thần khấu kiến Hoàng Thượng… Khấu kiến Yến Vương điện hạ.”
An Khánh Đế nâng mí mắt lên nói: “Ái khanh thấy trẫm có vẻ giật mình lắm thì phải.”
Tất nhiên là Hàn Văn Bách nói không dám, chỉ là chuyện này nói không dám cũng đã muộn. Hắn không cách nào tưởng tượng được ở chỗ này gặp được Yến Vương cùng An Khánh Đế có ý nghĩa gì, nhưng người truyền tin nói rằng Tần Vương mời hắn tới nghị sự nhất định không ở chỗ này.
An Khánh Đế không vội sai người điều tra, chỉ ra lệnh nhốt Hàn Văn Bách vào thiên lao, lại chờ gặp người khác.
Người tới đây còn không ít, rất nhiều người An Khánh Đế biết, còn có rất nhiều người hắn cũng không biết. Càng có những người giống như cỏ đầu tường, nghĩ đến việc nhặt được công lao, cho dù trước kia không có dính vào nhưng nghĩ đến chuyện lập công nên cũng ra cửa.
Đương nhiên, còn có rất nhiều người không đi ra, không thể chỉ dựa vào chuyện này để phán đoán rốt cuộc có phải là Tần Vương nhất đảng hay không. An Khánh Đế đem việc này giao cho Đại Lý Tự, Triệu Chân ở bên cạnh hiệp trợ, lần lượt tra xét từng người một, từng nhà một. Chờ sau khi bắt hết người rồi lại cho quan viên thế gia kinh thành đi ra cũng không muộn.
An Khánh Đế đã viết xong chiếu thư truyền ngôi. Hắn dự định truyền ngôi cho Triệu Chân chứ cũng không nghĩ đến việc chờ sau khi mình chết rồi Triệu Chân mới kế vị. Ngôi vị hoàng đế này đã làm cho hắn mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, tranh đấu không ngủ không nghỉ, thân sinh phụ tử lại tính kế lẫn nhau nghi kỵ lẫn nhau tàn sát lẫn nhau.
Thái giám mới tới thì An Khánh Đế dùng cũng không thuận tay cho lắm. Thỉnh thoảng hắn sẽ nhớ tới Lý Đức Thuận, đầu tiên là bị một mũi tên xuyên qua ngực, sau đó bị một đao cắt cổ.
Hắn còn tưởng có lẽ Triệu Diệu sẽ không làm gì Lý Đức Thuận. Vốn nên là thời điểm hưởng thọ dưỡng già, lại rơi vào kết cục chết không được tử tế, An Khánh Đế không muốn mình cũng như vậy.
Cho dù tra ra được cái gì thì Triệu Diệu cũng không thể tránh khỏi bị ban chết hoặc bị giam cầm, mà Ngôn Quý phi bồi hắn ba mươi mấy năm cũng đã sớm bị ban chết.
An Khánh Đế cảm thấy gần đây thân thể không quá thích hợp, sợ là thời gian cũng còn không nhiều.
Trên tay dính quá nhiều máu người, An Khánh Đế chỉ muốn việc này nhanh chóng kết thúc.
Sau trận cung biến đêm đó, Tiền Tùng Minh cũng được truyền tin gấp rút hồi cung, nửa đêm hôm nay mới đến Thịnh Kinh, tuy nhiên đã là ngày thứ tư rồi. Thiếu khanh Đại Lý Tự ở lại Lĩnh Nam, Tiền Tùng Minh một mình trở về.
Hoàng Thượng lệnh cho hắn điều tra kỹ chuyện Tần Vương mưu phản, trong đó liên lụy quá nhiều, rắc rối khó gỡ. Tần Vương nhất đảng có không ít, lúc thẩm vấn phạm nhân Tiền Tùng Minh nghe có người khai ra tên Cố Kiến Phong, sắc mặt khẽ biến, lại kéo Hàn Văn Bách lên để thẩm vấn lại.
Hàn Văn Bách đương nhiên sẽ không khai ra tên nữ nhi đã gả ra ngoài. Hàn gia trốn được người nào tốt người nấy, chỉ cần Vĩnh Ninh Hầu phủ không xảy ra chuyện, Hàn gia sẽ có hy vọng đứng lên.
Cố Ninh Viễn là cháu ngoại của hắn, hắn chết rồi, người Hàn gia chết rồi, nhưng trên người Cố Ninh Viễn vẫn còn có dòng máu Hàn gia.
Thế nhưng, cho dù Hàn Văn Bách chịu hình không nói, người Hàn gia không nói thì trong thư phòng Hàn gia cũng có thư từ qua lại với Hàn thị. Huống hồ, Lại Bộ Thượng thư cũng bị tống vào lao ngục, Cố Kiến Phong tiến vào Lại Bộ cũng là một tay hắn thúc đẩy. Cho dù Hàn Văn Bách không nói thì hắn cũng sẽ nói.
Càng nói nhiều càng có thể giảm bớt hành vi phạm tội, cho dù mình không có cơ hội sống sót nhưng ai cũng đều muốn vì người trong nhà mà tranh thủ một tia hy vọng.
Tiền Tùng Minh nói: “Đem một nhà Vĩnh Ninh Hầu phủ mang tới đây.”
Cố Kiến Phong và Cố Kiến Hiên có hiềm nghi, nhưng không thể đơn thẩm hai người bọn họ. Người một nhà đồng khí liên chi, Tiền Tùng Minh không tin Vĩnh Ninh Hầu một chút cũng không biết.
Thật sự là càng già càng hồ đồ.
Thủ hạ hỏi có cần phái người đi tới Cố gia hay không. Tiền Tùng Minh rong ruổi trên đường suốt hai ngày, sau khi trở về vẫn chưa nghỉ ngơi, trực tiếp đến Đại Lý Tự phá án. Mỗi ngày ngủ hai canh giờ, hiện tại đầu óc choáng váng, nghe thấy lời này trên mặt còn có một tia hoảng hốt, rất nhanh hắn liền phản ứng lại, nói Cố gia tức là Cố Kiến Sơn.
Tuy nhiên, trước đó Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ, chuyện rất ồn ào huyên náo, lại bị xóa tên trong gia phả, việc này mọi người đều biết. Hơn nữa, Cố Kiến Sơn còn ở Tây Bắc, Cố gia chỉ có Khương Đường, bắt nương tử hắn có ích lợi gì.
Tiền Tùng Minh nói: “Không cần.”
Hoàng Thượng hạ lệnh cho người đến các nhà gõ cửa, Cố gia cũng không có người trả lời, cửa ải này coi như đã qua.
Tây Bắc trọng thần, làm sao có thể làm rét lạnh tấm lòng đại thần đây.
Thuộc hạ nói vâng, liền phụng mệnh đi Vĩnh Ninh Hầu phủ bắt người.
Đêm mùng chín tháng ba xảy ra cung biến, hôm nay là ngày mười ba, đã là ngày thứ tư rồi.
Vĩnh Ninh Hầu từ lúc ban đầu còn thấy khẩn trương, đến bây giờ đã hơi thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài có động tĩnh, không biết là phủ nào xảy ra chuyện.
Trịnh thị bận rộn hơn Vĩnh Ninh Hầu nhiều, mọi người đều bị vây ở trong phủ, bà ấy còn phải cùng Lục Cẩm Dao quản gia. Việc ăn uống của mấy trăm người trong phủ đều phải quản, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, thịt và rau trong phủ đã ăn hết, chỉ còn lại một ít hàng khô, chỉ có thể ăn tạm vậy.
Vĩnh Ninh Hầu sau khi tâm tình buông lỏng mới chú ý tới đồ ăn trên bàn không bằng trước kia. Trước kia buổi sáng đều là mấy món ăn, vài món điểm tâm, hôm nay chỉ có cháo cùng bánh hành, một chút thịt cũng không có: “Sao lại chỉ có mấy thứ này?”
Trịnh thị lạnh lùng nói: “Hầu gia cũng không nhìn xem đã qua mấy ngày rồi, chẳng lẽ thịt và thức ăn không cần quản sự đi ra ngoài mua mà vẫn có?”
Cho dù thôn trang không bị phong tỏa, nhưng Thịnh Kinh đã bị phong rồi, ngoài thành ai có thể tiến vào cho được.
Vĩnh Ninh Hầu nhíu mày nói: “Được rồi, chút chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận làm gì, chờ qua mấy ngày nữa có thể đi ra ngoài là tốt rồi.”
Trong lòng Trịnh thị thở dài, ai biết có thể đi ra ngoài được hay không: “Mau ăn đi, có khi đến ngày mai ngay cả những thứ này cũng không có mà ăn đâu.”
Mấy viện tử khác trong phủ cũng lâm vào tình trạng tương tự, đây là bởi vì Hầu phủ nhiều người, các quản sự lúc mua sắm muốn có thêm chút đỉnh nên mua số lượng nhiều hơn một chút.
Các viện cũng có phòng bếp nhỏ của riêng mình, nhưng lúc này tiết trời ấm áp không thể bảo quản đồ ăn lâu được, mấy ngày nay cũng ăn hết rồi.
Mọi người đều không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến như vậy. Rốt cuộc tình huống bên ngoài là như thế nào cũng không ai biết, thẳng đến khi cửa lớn Hầu phủ lại bị gõ lần nữa. Không đợi người bên trong trả lời, quan sai bên ngoài liền nói: “Đại Lý Tự phá án.”
Hai chân quản sự thiếu chút nữa đứng không vững, người Đại Lý Tự ai dám ngăn cản. Hắn nhanh chóng đi tới chính viện gặp Vĩnh Ninh Hầu, trong lòng Vĩnh Ninh Hầu lập tức khẩn trương. Hắn cho là không có việc gì rồi, nhưng chung quy việc nên tới vẫn tới.
Hiệu suất phá án của Đại Lý Tự rất cao, chỉ một lúc sau toàn bộ mọi người không kể già trẻ trong phủ đã tập trung lại một chỗ, nam nữ tách riêng, cứ lần lượt mười người rồi lại mười người bị dẫn ra ngoài.
Hạ nhân của Hầu phủ nhiều nhưng cấp trên hạ lệnh dẫn đi toàn bộ, đám người Vĩnh Ninh Hầu bị giam giữ riêng, số hạ nhân còn lại gần như không cần thẩm vấn, cứ nhốt cùng một chỗ, cũng sẽ không chiếm quá nhiều phòng giam.
Lục Cẩm Dao cùng tam phòng đứng cùng một chỗ, Hàn thị là được Tư Hà đỡ ra ngoài.
Vừa đi ra, mọi người đồng loạt sửng sốt.
Lục Cẩm Dao đã lâu chưa gặp lại Hàn thị, cũng phải đến năm tháng rồi, Hàn thị cũng thay đổi quá nhiều, nàng cũng sắp không nhận ra.
Toàn thân Hàn thị gầy đi không ít, xương gò má trên mặt nhô cao, thế mà lại đến mức ngay cả đi đường cũng cần phải có người đỡ.
Lục Cẩm Dao không muốn đến lúc này để cho người ta xem chuyện cười của Hầu phủ. Nàng thì thầm mấy câu với Vân thị rồi hai người đi qua đỡ Hàn thị, mà Nghiên tỷ nhi cũng cùng hai tiểu nương tử đại phòng đứng cùng với nhau.
Người lớn sẽ biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu hài tử nào có biết sẽ phải đi đâu. Nhiều người như vậy, lại có quan sai mang theo đao, ai nấy đều vẻ mặt kinh hoảng, đều đứng bên chân người lớn, không đứa nào dám lộn xộn.
Ngược lại thứ tử Cố Ninh Duệ của Cố Kiến Thủy lại sợ tới mức khóc toáng lên, bị Ngô tiểu nương che miệng ôm vào trong ngực.
Lục Cẩm Dao dán vào lỗ tai Hàn thị nhẹ giọng nói: “Đại tẩu, chuyện liên quan đến toàn phủ, ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Đại Lý Tự không thể so được với trong nhà, ngươi phải thật trân trọng mới đúng.”
Với cái bộ dáng này của Hàn thị, chỉ cần người sáng suốt đều có thể nhìn ra Hầu phủ có lẽ đã biết trước cái gì. Cái gì có thể nói cái gì không thể nói, quan trọng nhất là, Hàn thị tuyệt đối không thể chết ở Đại Lý Tự.
Hàn thị gật đầu, thanh âm khô khốc: “Ta hiểu.”
Quan sai điểm qua nhân số một lượt, cũng không thấy Cố Ninh Viễn, Cố Ninh Chiêu cùng Cố Ninh Thịnh ở đâu, liền đi hỏi Vĩnh Ninh Hầu.
Vĩnh Ninh Hầu nói: “Cố Ninh Viễn đang ở Tùng Sơn thư viện đọc sách, hai tiểu hài tử bởi vì lão nhân ở quê nhà nhớ nhung nên đưa qua đó ở một thời gian.”
Quan sai dẫn đầu không tin, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể áp giải mọi người Hầu phủ đến Đại Lý Tự trước.
Trên đường người đi không nhiều lắm. Từ sau khi xảy ra chuyện, dân chúng liền đóng cửa không ra, cũng không có người làm ăn nữa, đều đang chờ sóng gió qua đi.
Chuyện hoàng gia phải ít quan tâm càng tốt, tránh cho đao kiếm không có mắt mà đánh mất mạng nhỏ của mình.
Đi tới Đại Lý Tự đương nhiên là ngồi xe tù, tuy rằng Lục Cẩm Dao đã đoán trước sẽ có một ngày như vậy, nhưng loại trải nghiệm này đối với nàng mà nói vẫn là lần đầu tiên.
Tuy nhiên sau khi bước lên cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Trong lòng Vân thị khẩn trương, nàng ấy lo lắng nhất chính là ấu tử, hiện tại chỉ cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước đã đem Thịnh ca nhi đi.
Nàng ấy giấu rất kỹ, ngay cả nha hoàn cũng không biết Cố Ninh Thịnh đi đâu. Lộ Trúc cùng Hoài Hề ngược lại là biết, nhưng cũng sẽ không nói. Một đám nha hoàn chen chúc ở một chỗ, sợ hãi nhìn bốn phía, cũng không biết chờ đợi các nàng là cái gì.
Mà Hàn thị thì xốc mí mắt nhìn ra bên ngoài. Mấy tháng không ra ngoài, gió bên ngoài đều tươi mát. Hàn thị biết mình là tội nhân của Hầu phủ, lúc này khẳng định không thể tránh khỏi xiềng xích tai ương.
Mà sắc mặt Trịnh thị cũng không tốt lắm. Một cáo mệnh phu nhân, lại sống an nhàn sung sướng nhiều năm như vậy, bây giờ phải ngồi xe tù đi cả một đoạn đường dài như vậy, đổi lại là người nào thì cũng sẽ không thể dễ chịu được.
Buổi sáng Trịnh thị còn nói có khi sau mấy ngày ngay cả cháo trắng cùng bánh hành cũng không ăn được, thật sự là một câu thành sấm.
Đến Đại Lý Tự, đám người Trịnh thị đã bị phân ra giam giữ riêng, mà nha hoàn gã sai vặt trong phủ bị giam ở cùng một chỗ. Tuy nhiên bởi vì số lượng người không ít, chiếm cả mười gian phòng giam.
Trong phòng giam chỉ có một cửa sổ nhỏ, một tấm ván giường, rơm rạ trải phía trên.
Thoạt nhìn có vẻ sạch sẽ, chỉ là không biết đã có bao nhiêu người ngủ ở trên đó rồi. Không ai muốn ngồi trên giường, chỉ có Hàn thị đứng không vững, phải ngồi dựa vào tường.
Bởi vì sức khoẻ Hàn thị không tốt, Đại Lý Tự cho phép Lục Cẩm Dao đi vào chăm sóc, mà phòng giam cách vách là Trịnh thị, tiếp theo đó nữa là Hứa thị, sau cùng mới là Vân thị cùng mấy hài tử.
Đám người Vĩnh Ninh Hầu bị nhốt ở một chỗ khác. Trong phòng giam âm u, Cố Kiến Phong cúi đầu ngồi trên giường. Trước đó phụ thân đã nói với hắn, nếu thật sự trốn không thoát thì cứ nói thật, trực tiếp nhận tội, làm cái gì thì nói cái đó.
Cố Kiến Phong biết không thể liên lụy đến Hầu phủ, hắn biết phải làm như thế nào, cũng sẽ nói chỉ có hắn và Hàn thị biết chuyện, những người còn lại không biết cái gì hết.
Mọi người không bị nhốt chung trong cùng một phòng giam, lại có giám ngục quan sát nên không thể nói chuyện với nhau được.
Đợi đến giữa trưa, giám ngục đưa cơm đến, một người một cái màn thầu một đĩa bắp cải xào, ngay cả chút thịt mỡ cũng không có.
Tuy nhiên, người Cố gia cũng biết nặng nhẹ, không ai dám oán giận, Lục Cẩm Dao nhận phần cơm của hai người: “Đại tẩu, ăn đi.”