*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lá trúc chi chít phất phới trong gió lạnh, truyền ra tiếng ‘Vèo vèo’.
Giờ phút này, trong rừng trúc có hơn mười bóng dáng đang nhanh chóng di động, như đang bận rộn làm cái gì.
Người này chính là Lâm Lăng, mà những người còn lại là phân thân ma ảnh của hắn.
Dưới sự thao túng của Lâm Lăng, chỉ thấy đông đảo phân thân ma ảnh cầm gậy kim loại, trên đó có khắc từng dãy phù văn huyền ảo phức tạp, sau đó xếp vào trúc Kiếm quanh mình.
Sự phân bố sắp xếp đó không có quy tắc, phạm vi diện tích cũng bao trùm khắp rừng trúc.
Nếu võ tu tinh thông phù văn ở chỗ này thì nhất định có thể nhìn ra manh mối trong đó. Bởi vì bố cục này nghiễm nhiên là một trận pháp!
“Đã xong.”
Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười, lập tức thu hồi phân thân ma ảnh xung quanh.
Sau đó, linh thức của hắn thăm nhập vào ngọc giản màu vàng trong tay, sau một hồi kiểm tra, hắn xác định không có lỗi khi sắp xếp trận pháp.
Ngọc giản màu vàng này là chiến lợi phẩm hắn thu hoạch được khi giết địch trước kia, bên trong có ghi lại một trận pháp ‘Kim Côn Khóa Long Trận’ thượng cổ.
Nói một cách nghiêm khắc thì công dụng của trận pháp này là bao vây phong tỏa. Đại sư trận pháp trước kia vốn có ý bắt sống Long tộc, do đó phát minh ra trận này.
Một khi rơi vào trận pháp có thể dùng để khóa rồng, muốn chạy trốn thoát hiển nhiên không phải chuyện dễ dàng như vậy.
“Chủ nhân, bọn họ tới!” Lúc này, giọng nói của Kinh Kha đột nhiên vang lên trong đầu.
Trong lòng Lâm Lăng khẽ động, lập tức mở ra công năng dùng chung thị giác, trong nháy mắt đã liên thông với Kinh Kha phụ trách canh gác phía trước.
Rất nhanh đã nhìn thấy chân trời xa xa phía trước đang có bốn bóng đen bay cực nhanh hướng tới bên này. Bọn họ bay song song, tốc độ nhanh đến kinh người, giống như đạn pháo, trên đường truyền ra từng tiếng rít.
Bọn người kia chính là bốn gã cường giả mười cánh của tộc Thiên Ma.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, con mồi đã đến, vậy kế tiếp là thời khắc đi săn. Lâm Lăng lập tức lao vút lên, trực tiếp bay đến trên không bên ngoài rừng trúc, lơ lửng ở đó từ từ chờ đợi.
“Phía trước có người!”
Mà lúc này, bốn gã Thiên Ma mười cánh cũng chú ý tới Lâm Lăng đột nhiên xuất hiện. Vì dụ dỗ đối phương cắn câu, Lâm Lăng trực tiếp bỏ đi thuật dịch dung, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Dù sao chờ bắt đầu đánh nhau, các sủng vật hiện thân thì cũng sẽ bại lộ thân phận, làm như bây giờ mới có thể đạt được hiệu quả càng tốt.
“Võ tu nhân loại!”
“Tên kia nhìn có chút quen mắt…”