Hỏi tình hình vụ án là giả, bệ hạ đây là muốn phát giận.
Lưu công công nghĩ mà còn sợ một lát, sau đó lại là may mắn, thầm nhủ may mắn sớm có chuẩn bị, may mắn hôm nay thật sự là có thu hoạch.
“Bệ hạ, đây là tập hợp vụ án hôm nay, nô tỳ đang muốn mang cho ngài xem.” Lưu công công từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ mỏng manh.
Đại thái giám bên người Nguyên Cảnh đế, trong tay cầm phất trần, đi tới đón lấy quyển sổ, cung kính đưa cho Nguyên Cảnh đế.
Nguyên Cảnh đế đặt sách xuống ở một bên, tiếp nhận sổ tay, tập trung nhìn kỹ.
Đọc rồi đọc, hai hàng lông mày liền nhướng lên, trong ánh mắt lửa giận đang ấp ủ.
“Toàn nói nhảm, người của Hình bộ cùng phủ nha càng ngày càng không còn dùng được.” Nguyên Cảnh đế trách.
Hắn nhìn lướt qua Lưu công công, dọa đối phương thân thể run lên.
Nguyên Cảnh đế mang quyển sổ ném sang một bên, giọng điệu không có tình cảm, ngược lại càng thêm dọa người, “Nha môn Đả Canh Nhân bên kia thế nào?”
Lưu công công cúi đầu xuống, giọng lí nhí: “Bệ hạ, ở, ở phía sau…”
Nguyên Cảnh đế nhướng mày, một lần nữa cầm lấy quyển sổ, tiếp tục đọc.
Đọc rồi đọc, lông mày nhíu chặt của hắn không tự giác giãn ra, vội vàng xao động trong ánh mắt cũng chậm rãi thu liễm đi, thế mà lại xem hết sức chuyên chú.
Nguyên Cảnh đế từ tư thế nằm nghiêng, chuyển thành tư thế ngồi ngay ngắn.
Sắc mặt hắn càng lúc càng ngưng trọng, ánh mắt cũng càng lúc càng sắc bén.
Hai đại thái giám không tự giác hít thở chậm lại, đã sợ hãi quấy nhiễu bệ hạ, cũng sợ rủi ro.
Đến cuối cùng, khi Nguyên Cảnh đế buông quyển sổ xuống, tiên phong đạo cốt tu đạo hai mươi năm không còn sót lại chút gì, chỉ có uy nghiêm cùng sắc bén của đế vương nhân gian.
Cái trán Lưu công công đã toát ra mồ hôi lạnh.
Hắn vốn tưởng bệ hạ sẽ hài lòng, nhưng xem tình huống, tựa như phản tác dụng?
“Truyền lệnh!”
Nguyên Cảnh đế sắc mặt như đọng băng sương, giọng điệu nghiêm túc: “Thái Khang huyện lệnh không làm tròn trách nhiệm, tạo thành hộ dân làm vôi quanh Đại Hoàng sơn chết mấy trăm người, cách chức, bắt vào đại lao, mùa thu năm sau xử quyết.
“Phủ nha bộ khoái Lữ Thanh, đề bạt làm tổng bộ đầu Lục Phiến môn.”
Hắn chưa nhắc tới Hứa Thất An, bởi vì bản thân Hứa Thất An chính là mang tội, công trạng hắn trích phần trăm phải đặt đến cuối cùng, thưởng chính là mạng của hắn.
“Nô tỳ lĩnh mệnh!” Lưu công công như trút được gánh nặng, lui ra ngoài.
Rời khỏi Tĩnh Tâm điện, hắn không nói một lời dẫn theo tiểu hoạn quan trở về chỗ ở, phun ra một hơi thật dài.
Tuy không biết bệ hạ đọc đoạn phía sau, sắc mặt ngược lại càng khó coi, nhưng căn cứ khẩu dụ của bệ hạ, nội dung phía sau hẳn là khiến hắn rất hài lòng, bệ hạ tâm tình âm trầm là việc khác.
Tĩnh Tâm điện, Nguyên Cảnh đế đứng ở bên cửa sổ, im lặng rất lâu.
“Thông báo xuống, giải trừ thành cấm trong ngoài thành.”
…
Hứa Thất An kéo thân thể mỏi mệt về phủ, cơm chiều đã qua.
Sảnh trước Hứa phủ đèn đuốc sáng trưng, Hứa Bình Chí cùng Hứa Tân Niên canh ở nơi đó, chờ hắn trở về.
“Niên Nhi, bảo phòng bếp mang đồ ăn làm nóng, bưng lên.” Hứa Bình Chí nói.
Hứa Tân Niên môi hồng răng trắng, tuấn mỹ như vẽ rời khỏi sảnh trước, chỉ còn lại có hai chú cháu.
Ánh nến lay động rất khẽ, khuôn mặt vuông thô của Hứa Nhị thúc lạnh lùng mà nghiêm túc.
Sau đó không lâu, Hứa Tân Niên trở lại, các đầu bếp nữ bưng đồ ăn tới, luôn làm nóng ở trong nồi, chờ Hứa Thất An trở về.
Nhìn Nhị thúc cục mịch cùng tiểu lão đệ tuấn tú, Hứa Thất An hoảng hốt một phen.
Hắn ở thế giới này cô đơn chiếc bóng, không có di động, không có máy tính, không có anh hùng bàn phím, không có phim giáo dụ.c tình yêu Nhật Bản.
Mỗi ngày trải qua cuộc sống đốt nến hoặc đèn dầu, vào WC còn phải hùng hùng hổ hổ mang vạt áo vén lên thật cao.
Có đôi khi ở trong mơ, mơ mình trở lại kiếp trước, cười tỉnh lại, sau đó nhìn nóc nhà xà cột đan nhau mà ngây người.
“Đột nhiên muốn uống rượu.” Hứa Thất An thấp giọng mắng một câu, từ chỗ đầu bếp nữ tiếp nhận bầu rượu.
Chờ các đầu bếp nữ bày xong đồ ăn, Hứa Bình Chí phất phất tay, ra hiệu các nàng lui ra.
Hứa Thất An dốc một ngụm tiếp một ngụm rượu, không phải hoài niệm cuộc sống quá khứ, mà là đột nhiên nhớ tới một câu: Nơi ta yên lòng là quê ta.
Thế giới này, tóm lại còn có người ở ban đêm chờ ngươi về nhà, ở phòng bếp làm nóng đồ ăn cho ngươi.
Mặc kệ ở bên ngoài mỏi mệt bao nhiêu bất lực bao nhiêu tịch mịch bao nhiêu, trở về nơi này, ngươi liền biết, ngươi không phải cô đơn một mình.
Uống hết nửa bầu rượu, Hứa Thất An thở ra thật dài: “Tang Bạc bị nổ, bệ hạ lệnh cháu tra rõ án này, lập công chuộc tội.”
Hứa Bình Chí chậm rãi gật đầu: “Ta đã biết, nhưng chuyện này, không phải cháu có thể nhúng tay.”
“Cháu biết, cháu chỉ phụ trách tra án, không phụ trách truy bắt.” Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: “Dù sao cũng phải thử chút chứ, không thử cháu chỉ có thể bỏ trốn.”
Hắn chưa từng nghĩ tới bán mạng cho hoàng quyền, nếu tra không ra vụ án, chạy trốn là tất nhiên.
“Điều này hẳn sẽ không liên lụy đến mọi người, dù sao cháu cũng không phạm tội lớn gì.” Hứa Thất An nói.
Vừa rồi nguyên nhân hắn nói tục là, thật không dễ gì tìm được một căn nhà có cảm giác thuộc về, có thể tương lai không lâu lại phải hoàn toàn cáo biệt.
Hứa Thất An phạm tội là đánh thượng cấp, tuy là tội chết, nhưng cách người nhà bị tội liên đới còn xa.
Ở Đại Phụng, tội liên đới là tội phi thường nghiêm trọng, người bình thường muốn tội liên đới cũng chưa có tư cách.
Muốn đạt thành tội danh “liên luỵ X tộc”, cần thỏa mãn mấy điểm dưới đây: Một, mưu nghịch. Hai, tạo thành tổn thất trọng đại đối với quốc gia. Ba, tạo thành tổn thất trọng đại đối với hoàng thất. Bốn, chọn nhầm phe!
Hứa Bình Chí thuộc loại thứ hai, mất đi bạc thuế, tạo thành tổn thất trọng đại đối với quốc khố. Nhưng đây không phải điều bình thường.
Có thể đạt thành bốn loại thành tựu kể trên, bình thường đều là quan to quan nhỏ trên triều đình. Chu Tử Quý này, mới có thể động cái là bị tịch thu gia sản chém cả nhà.
Bởi vậy, “tội liên đới” cũng bị diễn xưng là đặc quyền của đại lão.
Hứa Thất An loại này, nhiều lắm chỉ là tội phạm tử hình, đào tẩu, vậy là đào phạm, không liên lụy đến thúc thúc thẩm thẩm.
Hứa Nhị thúc hài lòng gật gật đầu: “Cháu có thể nghĩ rõ thì tốt, cháu từ nhỏ liền bướng bỉnh.”
Đó là ta trước kia, ta bây giờ, rất giỏi biến hóa… Hứa Thất An lắc đầu: “Ta lại không ngốc.”
Hứa nhị lang cũng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Thật sự không được, huynh đi Vân Châu.”
Vân Châu?
Hứa Thất An sửng sốt.
Vân Châu hắn là biết, nạn trộm cướp nghiêm trọng, lại được gọi là phỉ châu, số 2 cũng ở Vân Châu.
Hứa nhị lang nói: “Nơi đó nạn trộm cướp nghiêm trọng, sức ảnh hưởng của triều đình là kém nhất, cho dù huynh bị truy nã, trốn tới đó, cũng sẽ rất an toàn.
Tâm địa nếu ác một chút, trực tiếp vào rừng làm cướp làm khấu, đã có thể rèn luyện võ đạo, lại có thể khống chế quyền thế. Rất nhiều tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã, hạng liều mạng trong chốn giang hồ, đều thích hướng Vân Châu tụ tập.”