“Chu Mân chết đi không lâu, ta liền hợp tác Dương Xuyên Nam điều tra Đô Chỉ Huy Sứ ti, cuối cùng tập trung vào một nhân vật, cũng là người Tề đảng. Nhưng người này phi thường láu cá, tựa như đã nhận ra nguy hiểm, không đợi chúng ta thu lưới đã ẩn nấp mất tích.”
Lời này của ngươi rõ ràng tương đương với không nói… Ngươi không phải thực am hiểu tìm người sao… Chu bách hộ ngươi cũng có thể bắt được cơ mà…. Hứa Thất An lắc đầu.
Trương Tuần phủ nhíu mày hỏi: “Người nọ là ai?”
“Cũng giống như Chu Mân, là Đô Chỉ Huy Sứ ti, trải qua từng ti một, chưởng khố các sự vụ phòng thu phát.” Lý Diệu Chân trả lời.
Muốn nghiệm chứng lời nói của Lý Diệu Chân là thật hay giả thật ra rất đơn giản, giống như lúc trước vạch trần lời nói dối của Dương Oanh Oanh vậy. Hứa Thất An hỏi:
“Tên, tuổi, tướng mạo, chỗ ở, thân nhân và bạn tốt của hắn…. Lý tướng quân có thể cung cấp tin tức không?”
“Tự nhiên có thể, nhưng ta không mang ở trên người, ngày mai ta sẽ phái người đưa đến dịch trạm.” Lý Diệu Chân nói:
“Về phần dung mạo người này, ta có thể vẽ cho các ngươi.”
Trương Tuần Phủ gật đầu, sai người vào lấy giấy và bút mực, Tô Tô nhu thuận mài mực. Nhưng vẫn luôn cảm giác tâm của nàng không ở chỗ này, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Hứa Thất An một cái, sau đó cúi đầu trầm tư.
Sau chừng 10 phút đồng hồ, Lý Diệu Chân đã vẽ xong chân dung.
Trong tranh là một người trung niên gầy yếu, ánh mắt lợi hại.
Phố Hoàng Bá, ông chủ cửa hàng thịt Đinh số 15.
Con mẹ nó…. Trong nháy mắt nhìn thấy ông chủ cửa hàng thịt, trong đầu Hứa Thất An chỉ còn lại mấy chữ này, hồi lâu sau, mới chuyển sang mờ mịt cùng phẫn nộ, cùng với hơi nghĩ mà sợ.
Mờ mịt vì không biết tại sao chuyện lại biến thành thế này, phẫn nộ vì cảm giác chỉ số thông minh của mình bị làm nhục, nghĩ mà sợ vì nếu đối phương mưu đồ gây rối, mình lúc ấy thực có khả năng trúng chiêu.
“Người này tên Lương Hữu Bình, khác với Chu Mân, hắn là người quê gốc Vân Châu. Nghe Dương Xuyên Nam nói, người này thông qua con đường của hắn mà thông đồng Tề đảng.” Lý Diệu Chân nói.
“Đô Chỉ Huy Sứ ti, chức quyền giống như Chu Mân…” Trương Tuần Phủ có chút suy nghĩ, một lát sau nghi ngờ hỏi: “Vì sao ngươi và Dương Xuyên Nam không sớm liên lạc bản quan, thẳng thắn thành khẩn khai báo?”
Sống lưng Lý Diệu Chân thẳng tắp, từ lúc ngồi xuống đầu chưa từng động đậy, chỉ là chuyển động khuôn mặt trái xoan, thản nhiên nói:
“Trong năm kinh sát, đảng phái triều đình cạnh tranh kịch liệt, ai biết Ngụy áo xanh có định nhân cơ hội này nhổ sạch quan viên Tề đảng không?”
“Nhân phẩm bản quan có trời cao chứng giám, tự nhiên sẽ làm hết phận sự, cứu giúp dân lành, nghiêm trị tham quan, như vậy mới không lòng tín nhiệm của bệ hạ và Ngụy Công.” Trương Tuần phủ trầm giọng nói.
Lý Diệu Chân bĩu môi, vẻ mặt khinh thường.
Nguyên Cảnh Đế đáng chém ngàn đao… Hứa Thất An có thể đoán được suy nghĩ trong lòng số 2 lúc này.
Hắn mỏi mệt thở dài một hơi, gõ vang mặt bàn, làm ba người nhìn tới, sau đó dùng thanh âm trầm thấp nói: “Ta biết người này!”
Ba người lắp bắp kinh hãi.
Hứa Thất An nhìn tới tranh chân dung, hỏi: “Hắn có phải là một người què không?”
“Đúng vậy, Lương Hữu Bình từng ngã xuống vách núi trong một lần tiêu diệt thổ phỉ, một chân bị phế.” Lý Diệu Chân trả lời.
… Một dấu chấm dấu phẩy trong lời nói của tên kia đều không thể tin, uổng công lão tử lúc ấy còn bị làm cảm động. Hứa Thất An lại có xúc động muốn chửi thề.
Đồng thời, hắn ý thức được trạng thái tinh thần của mình thật sự rất kém cỏi, bởi vì lúc ấy cũng không nghĩ tới thi triển Vọng Khí Thuật nhìn xem hắn nói thật hay nói dối.
Đổi thành bình thường, hắn sẽ không để lộ sơ hở lớn như vậy.
“Sao lại thế này?” Trương Tuần phủ nhịn không được đặt câu hỏi.
Hứa Thất An vừa xua tay, vừa xoa xoa trán, “Tuần Phủ đại nhân, đầu óc ta hiện tại rất loạn. Ừm, để ta đi một chỗ, quay về ta sẽ giải thích rõ ràng với người sau.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Khương Luật Trung: “Khương Kim la theo ta được không?”
Khương Luật Trung nhìn Trương Tuần phủ, lắc đầu: “Mệnh lệnh của Ngụy Công là luôn đi theo bảo vệ Tuần Phủ đại nhân.”
Được rồi, cũng có đạo lý, vạn nhất chúng ta trở về liền phát hiện đầu của Tuần Phủ đại nhân đang rơi lông lốc dưới đất, vậy chuyện vui liền lớn rồi… Hứa Thất An nói:
“Vậy cho hai Ngân la đi theo ta, lại cho ta mượn ba mươi Hổ Bí vệ.”
Hắn không thừa nhận mình có chút sợ hãi, tất cả đều vì ổn thỏa.
“Ta đi cùng ngươi!” Lý Diệu Chân biểu hiện rất tích cực.
Hứa Thất An lập tức sửa giọng: “Khương Kim la, ta muốn ba Ngân la.”
Lý Diệu Chân: “…”
Tiểu Đồng la không tín nhiệm nàng, Lý Diệu Chân lộ ra vẻ giận dỗi của nữ nhân, hung tợn lườm hắn một cái.
Rất nhanh, Hứa Thất An mang theo ba gã Ngân la, ba mươi Hổ Bí vệ, cùng với Lý Diệu Chân cùng Tô Tô, mọi người cưỡi ngựa ra khỏi dịch trạm, nhanh chóng chạy tới chợ đen phố Hoàng Bá.
Có không lâu đại bộ đội xúc động trải qua, binh sĩ tuần thành vừa thấy đồng phục Đả Canh Nhân, liền không dám ngăn cản, ngược lại tự giác nhường đường.
Đội ngũ Tuần Phủ tới từ kinh thành có quyền lợi tuỳ cơ ứng biến.
Ra khỏi nội thành, rất nhanh đến phố Hoàng Bá, một đám Hổ Bí vệ áo giáp vũ trang sáng loáng nhảy vào chợ đen, làm cho người qua đường cảnh giác, đều tránh lui sang một bên.
Hứa Thất An dẫn đám người vào cửa hàng Đinh số 15, ngạc nhiên phát hiện cửa lớn đóng chặt, cửa sổ tối om, bên trong không có đèn.
Hắn thấy trong lòng trầm xuống, phất tay để Hổ Bí vệ bao vây cửa hàng, định mạnh mẽ xông vào.
“Đợi một chút!” Lý Diệu Chân hô một câu.
Nàng lấy ra từ trong người một túi gấm, mở ra, một luồng khói nhẹ xuất hiện, xuyên qua khe hở cửa sổ chui vào cửa hàng.
“Thám tử hoàn mỹ.” Hứa Thất An tán dương.
Lý Diệu Chân nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Đạo môn cũng thật có thú vị, cùng thuộc một hệ thống, vậy mà ba tông Thiên Địa Nhân lại có chiêu số hoàn toàn khác nhau. Địa tông tu công đức, Thiên tông tu diệt trừ tình cảm, phương pháp Nhân tông lại trái ngược, đạo cô xinh đẹp tuyệt trần lại tu thành hồ mị tử…. Hứa Thất An oán thầm trong lòng, đồng thời bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Hai tông Thiên Nhân thế như nước với lửa, có khi nào chính là vì tu luyện công pháp tương phản?
Mà Địa tông tu công đức, không liên quan cả hai bên, cho nên quan hệ với hai tông đều ổn thỏa, không thù không oán, gặp mặt còn có thể đáp lễ vài câu.
Nếu không Thánh nữ Thiên tông như Lý Diệu Chân cũng không có khả năng gia nhập Thiên Địa hội.
Đạo Thủ Lạc Ngọc Hành cũng sẽ không tặng đan dược cho Kim Liên đạo trưởng.
Quả nhiên lấy lòng tất cả mới là tốt nhất, cũng như mình kẹt giữa Lâm An cùng Hoài Khánh, đều có thể lấy lòng hai bên, hai bên đều có thể chọc.
Hoàn mỹ.
Lúc này, làn khói nhẹ lượn lờ quay về, nói nhỏ bên tai Lý Diệu Chân cái gì đó, tiếp theo chui về túi gấm.