“Rõ ràng, chúng ta đến một cái nương nương tiến lãnh cung —— hoặc không làm, đã làm phải làm đến cùng.” Tống Đình Phong làm ra tư thế cắt cổ.
“Không được.”
Chu Quảng Hiếu đúng là người lặng lẽ ít lời, nhưng bộ não không ngu ngốc, phân tích kỹ: “Nàng đến nơi đây, chứng tỏ vị Du kỵ tướng quân kia cũng đến đây. Chúng ta không thể động thủ, một khi động thủ sẽ bị bại lộ, cũng sẽ bị Tuần Phủ đại nhân trách tội.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ta đề nghị tìm Trữ Yến thương lượng một chút.”
Hai người liếc nhau, cảm giác chỉ có thể tìm tên đê tiện kia.
Đúng lúc này, Tô Tô dưới lầu nhạy cảm phát giác được cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tới, thấy được hai người, trên mặt nhất thời nở rộ nụ cười xinh đẹp:
“A, là các ngươi sao?”
Sắc mặt Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cứng đờ.
….
“Hiện tại đoán mò cũng vô dụng, đề nghị của ta là, ngày mai đi tới Đô Chỉ Huy Sứ ti đối chứng xác nhận xem sổ sách là thật hay giả. Sau đó truy nã toàn châu Lương Hữu Bình.”
Trương Tuần Phủ đưa ra ý kiến.
Hứa Thất An nhìn mỹ nữ tướng quân mặt trái xoan, trong lòng có chút trầm trọng, bởi vì với quan hệ của Lý Diệu Chân còn không thể bắt được Lương Hữu Bình, cái này chứng tỏ sau lưng đối phương có chỗ dựa mạnh mẽ.
Truy nã toàn châu cũng chưa chắc có tác dụng gì.
Mấu chốt vụ án nằm ngay trên thân Lương Hữu Bình.
“Ý kiến hay!” Khương Luật Trung cũng không nghĩ nhiều, phi thường đồng ý với đề nghị của Trương Tuần Phủ, vuốt cằm nói:
“Nếu không bắt được Lương Hữu Bình, chúng ta vẫn sẽ mang Đô Chỉ Huy Sứ Dương Xuyên Nam về để báo cáo kết quả công tác.”
Lúc này Lý Diệu Chân nghe được mà nhướng mày.
Có thể nói nếu đây là khổ nhục kế của Dương Xuyên Nam, vậy căn bản là thành tâm muốn chết. Trương Tuần phủ cũng tốt, Khương Luật Trung cũng được, đều là người giàu kinh nghiệm lăn lộn chốn quan trường.
Người lăn lộn trong triều đình, sẽ có khát vọng, nhưng nếu nói bọn họ một lòng chỉ có chính nghĩa, thà gãy không cong, vậy quá ngây thơ.
Người chỉ biết hành động theo chính nghĩa có thể lăn lộn lên chức vị cao trong quan trường sao?
Đáp án là không thể.
Trương Tuần Phủ tra ra hung phạm, chủ trì công vụ, nhưng hắn có thể không chút do dự đẩy Dương Xuyên Nam ra coi như kết quả công tác, còn kiếm công trạng.
Dương Xuyên Nam cũng không vô tội, đầu tiên tội không làm tròn bổn phận xác định là không trốn thoát được. Tiếp theo, hắn đúng là người Tề đảng, hiện tại Tề đảng rơi đài, theo quy củ quan trường, xác định sẽ bị vặt xuống!
“Khương Kim la, ngươi quá lỗ mãng.” Hứa Thất An cố gắng trợn to đôi mắt, đối kháng sự buồn ngủ, dùng ngôn từ chính nghĩa nói:
“Vì sao Chu Mân lại bị diệt khẩu, sau lưng là ai hãm hại Dương Xuyên Nam, cái này đến cùng là nhân tính vặn vẹo hay là không có đạo đức, chúng ta gánh vác hoàng lệnh trên vai, đáng ra cần dùng hết toàn lực, minh oan cho người vô tội, cũng là quét sạch quan trường Vân Châu khỏi cảnh mờ mịt tối tăm.”
Khương Luật Trung và Trương Tuần Phủ lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, tiểu tử này không phải loại người thích mấy lời nói suông đường hoàng.
“Nói rất hay!” Lý Diệu Chân vỗ bàn tán dương, khuôn mặt trái xoan tú lệ quay sang nhìn Hứa Thất An, trong ánh mắt tràn ngập sự tán đồng cùng khẳng định.
Nghe được Lý Diệu Chân khen ngợi, hai người có chút suy nghĩ, giống như đoán được cái gì.
“Vậy thì Trữ Yến, vụ án này về sau phải làm phiền ngươi rồi.” Trương Tuần Phủ nói lời thấm thía: “Nhất định phải tra ra chân tướng.”
Tuần Phủ đại nhân đúng là một lão hồ ly… Mình đúng là ấm đầu mới ra vẻ khôn vặt trước mặt hắn…. Hứa Thất An nhất thời có loại cảm giác vác tảng đá đập chân mình, quay sang lại thấy mắt đẹp của Lý Diệu Chân đang tỏa sáng lập lòe, mong đợi nhìn mình.
“Ty chức chỉ có thể… làm hết sức.”
Hứa Thất An đã không phải người trẻ tuổi đầu óc nhiệt huyết, nói chuyện sẽ không nói quá chắc chắn. Nếu bây giờ hắn còn tâm tính như năm mười tám tuổi, khẩu hiệu sẽ là: Mệnh ta không do trời.
Khi hắn ba mươi lăm tuổi, khẩu hiệu là: Van cầu ông trời đừng làm khó ta nữa.
Lúc này, mọi người nghe thấy bên ngoài phòng truyền đến một đợt âm thanh xôn xao, cùng với khí cơ cường thịnh dao động.
Khương Luật Trung dẫn đầu đẩy cửa mà ra, một đôi mắt ưng lợi hại nhìn quanh, sau đó hắn thấy Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu một tay che mắt, một tay siết bàn tay, khí cơ bắn tung tóe.
Trong miệng hô: “Đừng tới đây, chúng ta sẽ không phạm cùng một sai lầm hai lần đâu.”
Đối diện bọn họ, Tô Tô cô nương xinh đẹp tuyệt trần nhướng mày lên, vẻ mặt vô tội.
“Hiểu lầm, hiểu lầm…” Hứa Thất An vọt ra, hai tay nắm lấy bả vai của hai đồng nghiệp, nửa đẩy nửa kéo bọn họ vào trong phòng.
“Hai ngươi bị làm sao vậy?” Hắn nhíu mày hỏi.
“Tại sao nữ quỷ kia lại ở đây?”
Hai người biểu hiện rất kích động, trầm giọng nói: “Biết rõ chúng ta… Còn để cho nàng đến dịch trạm? Chuyện này truyền ra ngoài, về sau sao chúng ta còn có thể làm người?”
“Nàng theo chủ nhân tới đây thương nghị vụ án của Dương Xuyên Nam.” Hứa Thất An tức giận nói: “Chuyện này các ngươi không tự làm bại lộ, ai mà thèm lung tung? Người ta là xe ngựa đi xa, loại nam nhân gì mà chưa từng quyến rũ, hai người các ngươi chỉ là mấy tên nhãi nhép.”
Tống Đình Phong lúc này mới dễ chịu hơn rất nhiều, táo bạo nói: “Ta mặc kệ, ta gặp nàng liền thấy toàn thân khó chịu, vừa thẹn vừa hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài. Ta không muốn thấy nàng.”
Chu Quảng Hiếu tán đồng gật đầu.
Ánh mắt Hứa Thất An nhất thời tràn ngập thương hại, có một loại bệnh tên là “Tô Tô PTSD (Hậu chấn tâm lý hay rối loạn căng thẳng sau chấn thương)”.
Sau khi được tiện nhân Hứa Thất An trấn an, Tống Đình Phong hỏi: “Dương Xuyên Nam có thành thật khai báo không? Du kỵ tướng quân dám tới đây gây sự?”
“Vụ án này có chút ngoằn ngoèo, không dễ phá…” Hứa Thất An không nhịn được thở dài, “Ông chủ mà chúng ta gặp ở cửa hàng thịt chó kia, ngươi biết thân phận chân thật của hắn là gì không? Hắn là một Kinh Lịch Đô Chỉ Huy Sứ ti.”
Hắn nói đơn giản mọi chuyện một lần.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh, Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu hoảng sợ nhìn nhau, cảm giác phía sau lưng đều đổ ra một tầng mồ hôi lạnh.
Bọn họ cảm giác mình đã nắm giữ hết thảy, kết quả mình chỉ là con rối bị người ta điều khiển chạy tới chạy lui.
“Nếu lúc ấy có thể mang hắn về dịch trạm thì tốt rồi.” Chu Quảng Hiếu buồn bực nói.
“Sao lúc đó ngươi không nhắc ta chuyện này?” Hứa Thất An xoa xoa trán, gần đây thường xuyên váng đầu hoa mắt, cũng gặp những ảo giác rất nhỏ.
“Ai có thể nghĩ đến hắn là giả?” Chu Quảng Hiếu trầm giọng nói: “Lúc ấy Tuần Phủ đại nhân cùng Khương Kim la ra ngoài thị sát, ta muốn chờ bọn hắn quay về rồi báo cáo tiến độ, nếu cần lại nghe lệnh bắt người. Nhưng mà chứng cớ đã tới tay, người không còn giá trị gì.”
“Nếu đã biết hắn là giả, chúng ta mau quay lại tìm kiếm đi.” Tống Đình Phong nói.
“Người ta đã chạy xa mười vạn tám ngàn dặm rồi.” Hứa Thất An tức giận quát.