Lý Diệu Chân cùng Hứa Thất An cưỡi hai con ngựa tốt, lao thẳng tới cửa thành nam, người giấy Tô Tô ôm bờ eo thon nhỏ của Lý Diệu Chân, ngồi ở phía sau.
“Tiểu Đồng la nhà ngươi vậy mà cũng rất có năng lực nha!” Tô Tô nghiêng đầu, đánh giá Hứa Thất An song song với mình.
“Không phải ta có năng lực, chủ yếu là…” Hứa Thất An ho khan một tiếng, dùng giọng điệu như thổ lộ bí mật nói: “Thật ra ta và Trương Tuần Phủ là huynh đệ ruột cùng cha khác mẹ.”
Tô Tô bắt lấy trọng điểm: “A, ngươi là huynh đệ của Trương Tuần Phủ?”
“Bằng không sao ta có được quyền nói chuyện lớn như vậy?”
“Thì ra là thế…” Tô Tô bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác mình mới biết một đại bí mật.
Khóe miệng Lý Diệu Chân hơi nhếch lên, rất muốn nhắc nhở nữ người hầu của mình rằng lúc nói chuyện với Hứa Thất An, một cái dấu chấm câu cũng không thể tin.
Hắn sở dĩ có quyền nói chuyện lớn như vậy là vì được Ngụy Uyên tín nhiệm và thưởng thức, địa vị ở nha môn rất đặc biệt.
Nhưng tin tức này đến từ bên trong Thiên Địa hội, tình báo số 2 biết được có liên quan gì tới Lý Diệu Chân?
…..
Đi vào cửa thành nam, sau khi đưa ra yêu bài, hai người đi lên đầu tường, Thiên hộ phòng thành quân tự mình tiếp đãi.
“Tuần Phủ đại nhân, vì sao còn chưa đến?”
Ngô Thiên hộ cầm trong tay mã tấu, mặt chữ quốc, mắt tam giác, thân thể to cao, ánh mắt nhìn phía đường cái trống trải, trong lòng khó nén vẻ thất vọng.
“Tuần Phủ đại nhân đang tra án ở Đô Chỉ Huy Sứ ti, tạm thời không đến được, ta cùng với du kỵ tướng quân đến đây để tạm thời kéo dài thời gian.” Hứa Thất An giải thích.
Hắn đứng ở đầu tường quan sát, ngoài thành có hai phương trận, phương trận lớn trong đó đúng là quân đội vệ ti, kỵ binh ở phía trước, bộ binh ở phía sau, trung gian là hỏa pháo quân.
Cờ bay phần phật, ba ngàn binh mã nhìn đầu tường, im lặng không tiếng động. Một luồng khí tức hung hãn khó có thể miêu tả bằng lời đập vào mặt.
Hứa Thất An hiện tại là nửa bước Luyện Thần Cảnh, nhưng đối mặt trực diện với quân đội thân trải trăm trận, trong lòng vẫn nổi lên suy nghĩ lảng tránh, không dám cứng rắn đối đầu.
Một thân chuyển chiến ba ngàn dặm, một kiếm chống với trăm vạn người… Phải là loại vũ phu nào mới có thể làm được hành động vĩ đại bậc này?
Hắn không khỏi cảm khái.
“Quân đội Vân Châu hung hãn vô cùng, nói náo loạn liền náo loạn, căn bản không sợ chết.” Lý Diệu Chân cầm trong tay cây thương bạc, đứng sóng vai quan sát với hắn:
“Đêm qua ta đã tới dịch trạm, sợ Tuần Phủ đại nhân làm việc quá khích, khiến chuyện này biến thành không thể vãn hồi.”
Hứa Thất An gật gật đầu, nạn trộm cướp ở Vân Châu hừng hực khí thế, tham gia quân ngũ tại Vân Châu, không hung hãn mới là lạ. Binh sĩ hàng năm chinh chiến, sát khí sâu nặng, bình thường chỉ nhận thủ lĩnh cùng bọn họ kề vai chiến đấu, người ngoài rất khó khống chế.
Không sợ chết giống binh sĩ ở nơi an nhàn.
“Đội ngũ nhỏ bên kia là quân đội phương nào?” Hứa Thất An hỏi.
Binh đến dưới thành là hạt vệ thuộc Chỉ Huy Sứ ti Bạch Đế thành, còn được gọi là vệ ti. Bên dưới một cấp nữa là sở, đội ngũ nhỏ bên kia đại khái khoảng bốn năm trăm người, Hứa Thất An đoán là cấp “Sở” quận huyện.
Lý Diệu Chân nhất thời có chút xấu hổ: “Là Phi Yến quân của ta.”
Ngươi cũng muốn làm phản? Hứa Thất An nhìn ánh mắt của nàng, tràn ngập vẻ không tín nhiệm.
Lý Diệu Chân giải thích nói: “Ta quả thật từng nghĩ tới việc dùng quân đội tạo áp lực, đây đều là tật xấu dưỡng thành ở trong quân đội Vân Châu.”
Nàng ném hết tội lỗi lên đầu quân đội Vân Châu.
“Chúng ta hiện tại cần làm như thế nào, ra khỏi thành?” Hứa Thất An thử hỏi.
“Ừm.” Lý Diệu Chân gật đầu.
“Ta có thể không đi không?”
“Ngươi đại biểu Tuần Phủ đại nhân, ” Lý Diệu Chân liếc mắt nhìn hắn một cái: “Tính tình Vệ Chỉ Huy Sứ Từ Hổ Thần táo bạo, rất bảo thủ, nếu ngươi muốn hóa giải mâu thuẫn, không thể không nhẫn nhịn.”
“Dùng nhan sắc của ngươi cũng không được?”
Lý Diệu Chân “a” một tiếng: “Ta bỗng nhiên cảm thấy có nên chém Đồng la nhà ngươi trước không.”
“Hắc, thật đúng là người tham gia quân ngũ đều không phân rõ phải trái.”
Cửa thành kẽo kẹt mở ra, Thiên hộ phòng thành quân đưa hai người ra khỏi thành, phất phất tay: “Bảo trọng.”
Hứa Thất An ở trên lưng ngựa nhìn lại: “Thiên hộ đại nhân, hay là ngươi đi cùng chúng ta?”
Thiên hộ nói: “Nơi này gió thổi to quá, đại nhân nói cái gì vậy? Ty chức không nghe rõ… Ồ, đại nhân nói phải đóng chặt cửa thành? Tốt, có đánh chết ty chức cũng không mở cửa thành.”
Cửa thành chậm rãi đóng lại.
“….” Hứa Thất An câm nín, con mẹ nó, ngươi chờ đó cho ta.
Lý Diệu Chân không đi thẳng tới vệ ti, mà quay đầu ngựa tới Phi Yến quân của mình, gọi thêm mấy chục kỵ binh áp trận, sau đó mới quay về phía ba ngàn binh mã vệ ti.
“Phi Yến quân của ta, người tu vi thấp nhất cũng là Luyện Tinh Cảnh, tổng cộng bốn trăm ba mươi bảy người, Ngũ trưởng Luyện Tinh đỉnh phong, Thập trưởng Luyện Khí Cảnh, Bách hộ Đồng Bì Thiết Cốt Cảnh.”
Lý Diệu Chân nói bằng thanh âm dễ nghe, hơi lộ vẻ đắc ý giới thiệu với Hứa Thất An tư quân của mình.
Bốn lục phẩm cảnh, bốn mươi Luyện Khí Cảnh…. Mẹ của ta ơi, nữ nhân này quá đáng sợ rồi!
Hứa Thất An nuốt một ngụm nước miếng, “Quân đội như vậy, ở Vân Châu hẳn là không ai sánh bằng.”
Lý Diệu Chân “ừm” một tiếng, cười nói: “Mọi người đều là nể mặt mũi ta mới đi theo ta đến Vân Châu.”
Mặt ngươi đáng giá như vậy? Hứa Thất An quay đầu, nhìn mỹ nữ tướng quân xách thương bạc, tóc đuôi ngựa cao cao, không thể không một lần nữa đánh giá thực lực của nàng.
Ấn tượng của Hứa Thất An đối với nàng là Thánh nữ Thiên tông, tiếp theo mới là Phi Yến nữ hiệp. Nhưng hôm nay xem ra, danh hiệu Phi Yến nữ hiệp này phải đặt phía trước.
Mối quan hệ của Lý Diệu Chân ở trên giang hồ có lẽ so với hắn tưởng tượng lại càng thêm sâu không lường được.
Người bên trong Thiên Địa hội đều là nhân tài, tiểu Đồng la như mình cần phải ra sức một chút mới được… Ừm, trước tiên định ra một mục tiêu nhỏ, trở thành con trai Ngụy Uyên…
“Tên Từ Hổ Thần kia có tu vi thế nào?” Hứa Thất An đột nhiên hỏi.
“Luyện Thần Cảnh đỉnh phong.” Lý Diệu Chân trả lời.
“Tu vi không phải quá cao.” Hứa Thất An kinh ngạc nói.
“Ngụy Uyên là người thường, chẳng phải cũng làm thống soái tam quân ư?” Lý Diệu Chân lắc đầu nói: “Đứng đầu quân đội không thể chỉ thích tàn nhẫn tranh đấu, võ giả cao phẩm có thể lấy một đấu trăm, đấu ngàn. Nhưng chưa chắc có thể thống lĩnh một đội ngũ binh lính ngàn người.
“Với năng lực của ta, năm trăm người đã là cực hạn. Nhưng Từ Hổ Thần có thể chỉ huy đội ngũ ba ngàn tới năm ngàn người. Chính diện chiến đấu trên sa trường, ta tất bại không thể nghi ngờ.”
Bạo lực là một loại vẻ đẹp, chiến tranh là một loại nghệ thuật, hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lý Diệu Chân dừng lại ở nơi cách quân đội vệ ti chừng năm trượng, cất cao giọng nói: “Từ Chỉ Huy Sứ, ra đây nói chuyện.”