Hứa Linh Nguyệt mím môi cười cười, cũng không vạch trần, trong nhà này, nhị ca tuy tiền đồ vô lượng, nhưng hắn còn chưa phát tích. Cha, mấy năm nay lăn lộn thành lão bánh quẩy quan trường, sẽ không dễ dàng tức giận, sẽ không gây thù hằn.
Trông cậy vào hắn vì một cái vòng tay làm ầm lên với người ta, khẳng định không có khả năng.
Chỉ có đại ca nhảy nhót vô lại, lại là Đả Canh Nhân, tay nắm thực quyền. Lại thêm mối quan hệ ở quan trường rộng, không sợ chuyện này.
Nhưng mẹ cùng đại ca đấu nhiều năm như vậy, muốn mẹ thừa nhận mình ỷ lại đứa cháu xui xẻo, cửa cũng không có.
Rất nhanh đến tư thục, xe ngựa dừng lại ở ven đường, xa phu lấy cái ghế gỗ xuống, nói: “Phu nhân tiểu thư, đến rồi.”
Thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt xốc lên màn xe xuống dưới.
Hứa Thất An nói: “Ta đi buộc ngựa trước, lại mua chút đồ ăn cho Linh m, thẩm thẩm Linh Nguyệt, hai người đi vào trước.”
“Chờ đón xong rồi mua không được sao?” Thẩm thẩm kéo tay con gái.
Cảm giác kinh hỉ khác nhau, hơn nữa đối với một đứa thích ăn vặt mà nói… Hứa Thất An cười cười, không giải thích.
Thẩm thẩm bĩu môi, cùng Hứa Linh Nguyệt vào tư thục.
Vừa mới vào, thẩm thẩm liền nghe thấy tiếng kêu khóc của con gái út mình, sau đó thấy nó bị một tráng hán xách ra.
Hứa Linh m liều mạng phản kháng, nhưng không chịu nổi đối phương là người trưởng thành.
“Các ngươi là ai, bắt khuê nữ của ta làm gì.” Thẩm thẩm ngăn lại hai gia đinh, trừng mắt.
“Mẹ, mẹ, bọn họ là người xấu, là người xấu, mẹ gọi đại ca đánh bọn họ.” Hứa Linh m hô, vừa hô, vừa hướng gia đinh nhổ nước bọt.
“Ngươi là mẹ của nha đầu kia?”
Gia đinh đánh giá thẩm thẩm, ánh mắt có chút không dời ra được, hắn đời này cũng chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Sau đó, ánh mắt hắn lại rơi ở trên người Hứa Linh Nguyệt, lại cả kinh.
Nhưng, nhìn thấy phía sau thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt không có tùy tùng đi theo, gia đinh nhất thời yên tâm, bày ra khuôn mặt hung thần ác sát:
“Nha đầu nhà ngươi đánh thiếu gia nhà ta, chúng ta phải đưa nó đi.”
Thẩm thẩm đương nhiên không đồng ý, nàng ngăn không cho đi, nhưng gia đinh càng vô lại, cố ý dùng thân thể đi húc vào thẩm thẩm, ép nàng tránh lui.
Một gia đinh khác học theo, đi húc Hứa Linh Nguyệt.
Hai gia đinh càn rỡ cười to.
Hứa Linh Nguyệt thất kinh lui về, bị ép đến cửa sân, bị bậc cửa làm vấp một phát, kinh hô ngã xuống, lao vào một bả vai ấm áp chắc chắn.
Nàng quay đầu nhìn, là Hứa Thất An, lập tức hai mắt đẫm lệ lưng tròng: “Đại ca…”
Hứa Thất An cầm cá viên chiên cùng bánh nhân thịt, đỡ Hứa Linh Nguyệt vững vàng, nheo mắt nhìn quét hai gia đinh: “Nàng là muội muội của ta.”
Có nam nhân đến chống đỡ thẩm thẩm nhẹ nhàng thở ra, hướng bên người cháu trai nhích lại gần.
Gia đinh cũng không quậy nữa, nhưng vẫn giữ lý thì khí cũng mạnh, trừng mắt nhìn Hứa Thất An: “Muội muội nhà ngươi đả thương thiếu gia nhà ta, chỉ còn lại một hơi.”
Thật ra vừa rồi đi ra, đại phu từng giải thích, không có nguy hiểm tính mạng.
Nhưng gia đinh khẳng định sẽ không nói rõ, chiếm đạo lý mới có thể thẳng sống lưng nói chuyện, đây là kỹ xảo thôn phu cũng hiểu.
“Có nhục nhã nhặn, có nhục nhã nhặn.”
Lúc này, Lý tiên sinh cũng đuổi tới, sau khi nhìn thấy thẩm thẩm, nhẹ nhàng thở ra.
“Lý tiên sinh, đây là có chuyện gì.” Thẩm thẩm lớn tiếng chất vấn.
Lý tiên sinh mang chuyện này nói một lần, bất đắc dĩ nói: “Chuyện này nhà các ngươi quả thật không chiếm lý, nể mặt lão phu mấy phần, giải quyết cho tốt.”
Thì ra là đồ ăn bị cướp… Hứa Thất An gật gật đầu, nói: “Được, thả muội muội ta xuống, các ngươi đi gọi cha mẹ tiểu tử này tới đây.”
Hắn đánh giá phải đền tiền, nhưng Tiểu Đậu Đinh chưa chịu thiệt là tốt rồi.
Hứa Thất An xưa nay là người phân rõ phải trái.
“Thả ngươi xxxx…”
Gia đinh xách Hứa Linh m mở mồm chửi mắng, nói: “Các ngươi nếu chạy mất làm sao bây giờ, nha đầu này chúng ta nhất định phải mang đi, Thiên Vương lão tử đến đây cũng vô dụng.”
“Đừng xúc động đừng xúc động, không bằng như vậy, lão phu theo mấy vị cùng đi Triệu phủ…” Lý lão tiên sinh vội dàn hòa.
Lời còn chưa nói xong, hắn cảm thấy hoa mắt, bóng người nam nhân trẻ tuổi kia liền biến mất.
Tiếp theo, phía sau truyền đến tiếng tát vang dội, tiếp đó chính là nặng nề “huỵch” một tiếng, tựa như có người ngã sấp xuống.
Lão tiên sinh lập tức quay đầu, thấy nam tử trẻ tuổi kẹp Hứa Linh m ở dưới nách, bên chân có gia đinh nằm, hôn mê bất tỉnh, khóe miệng hắn bật ra mấy cái răng rụng, không ngừng chảy máu.
“Phi, một tên hạ nhân đã dám kiêu ngạo như vậy, lão tử xem chủ nhân nhà ngươi là thần thánh phương nào.”
Hứa Thất An xưa nay là người phân rõ phải trái.
Một gia đinh khác trong lòng ôm đứa nhỏ, Hứa Thất An không ra tay dạy dỗ, trừng mắt nhìn hắn: “Cút đi tìm chủ nhân nhà ngươi đến.”
Gia đinh kiêng kị liếc hắn, không hé răng chạy ra ngoài.
“Đại oa!”
Hứa Linh m lập tức đừng khóc, đầu dưới chân trên bị Hứa Thất An kẹp ở dưới nách, giãy như con cá.
Thẩm thẩm không hài lòng hắn đối đãi con gái thô lỗ, mang Hứa Linh m đoạt lấy, cẩn thận kiểm tra, “Có nơi nào đau hay không?”
Hứa Linh m không quá để ý sờ sờ đầu: “Đầu quả dưa đau, nó đánh con hai quyền.”
Mặt thẩm thẩm bỗng trầm xuống.
Hứa Thất An nheo mắt, nói: “Ai đánh muội, thằng nhóc mập kia hay là người lớn?”
“Nhóc mập.”
Hứa Thất An “ồ” một tiếng, đi đến trước người Lý Bỉnh Ý, nói: “Tiên sinh cảm thấy, chuyện này xử lý như thế nào?”
Hắn muốn trưng cầu trước một phen ý kiến của “lão sư trường học”.
Lý Bỉnh Ý trầm ngâm nói: “Đứa nhỏ đó bị thương chút, đánh giá phải nằm ở trên giường vài ngày, các ngươi thái độ tốt một chút, đền chút tiền xong việc đi. Ông chú của đứa nhỏ kia là Văn Tuyển ti lang trung của Hộ bộ.”
Ý ở ngoài lời, đấu bối cảnh các ngươi không đấu nổi. Làm ầm ĩ, như thế nào cũng thua.
“Chúng ta không đền tiền.” Thẩm thẩm chống hông, ỷ vào có cháu trấn trụ được, rất hung dữ: “Quản hắn cái gì lang trung hay không lang trung.”
“Là chính ngũ phẩm.” Lý Bỉnh Ý nói.
“Ninh Yến, chúng ta mau về nhà.” Thẩm thẩm quay đầu nói.
Cần sợ nhanh như vậy hay không… Hứa Thất An tức giận nói: “Về nhà cái gì, để người ta làm ầm đến phủ, không phải càng mất mặt? Không bằng giải quyết ở ngay nơi này.”
Đợi một giờ, lục tục có người lớn tới đón trẻ con về nhà.
Vành tai Hứa Thất An khẽ động, nghe thấy được tiếng bước chân ồn ào.
Gia đinh kia đi mà quay lại, phía sau dẫn theo một người trung niên trang phục phú ông gia, một nữ nhân đeo vàng đeo bạc, trang phục phu nhân, tuổi tác không lớn, ngoài ba mươi.
Cùng với mười mấy gia đinh cầm côn bổng.
“Lão gia, chính là nha đầu kia đánh thiếu gia. Còn có tiểu tử kia, chẳng những bao che nha đầu chết tiệt kia, còn động thủ đánh người.” Gia đinh cáo trạng.
Nữ nhân vừa thấy đám người Hứa Thất An, liền ngoác mồm chửi.