Đọc truyện Full

Chương 626: Hứa Từ Cựu biết làm thơ? Phi! (3)

“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ở bên ngoài phải gọi ta công tử.” Hứa Thất An tức giận phê bình một câu, tiếp đó hỏi:

“Ngươi tới nha môn làm chi.”

Hạ nhân ngoại thành mang tới vẫn duy trì thói quen quá khứ, gọi hắn đại lang, gọi Hứa Tân Niên Nhị lang. Điều này làm Hứa Thất An nhớ tới kiếp trước, rõ ràng đã sớm trưởng thành, cha mẹ còn gọi tên hồi bé của hắn, đặc biệt mất mặt, đặc biệt lúc có người ngoài.

“Trong phủ có một vị cô nương tới, nói là tìm ngài. Hỏi nàng quan hệ thế nào với ngài, nàng cũng không nói. Chính là một mực khẳng định là tìm ngài. Phu nhân bảo ta tới gọi ngài về phủ.” Con trai lão Trương gác cổng giải thích nói:

“Nhưng thị vệ nha môn không cho ta đi vào, còn nói ngươi hôm nay còn chưa điểm danh, không ở nha môn, ta chỉ có thể ở cửa chờ.”

Cô nương?

Hứa Thất An xem một chút cá mình nuôi trong ao, đầu tiên bài trừ Chử Thải Vi, nàng là khách hàng cũ của Hứa phủ, cách vài bữa là tới chơi.

Phù Hương cũng không có khả năng, vô duyên vô cớ nàng sẽ không tới nhà bái phỏng, hơn nữa thẩm thẩm nhận ra Phù Hương, lúc ấy, tình yêu tựa như một cái quan tài, Hứa bạch phiêu ở bên trong, Phù Hương chủ nợ ở bên ngoài.

Sẽ không là Chung Ly chứ… Hứa Thất An nghĩ, hỏi: “Cô nương đó bề ngoài có đặc thù gì?”

…..

Trong một tửu lâu của nội thành, Chu Thối Chi học sinh thư viện Vân Lộc đang uống rượu với bạn tốt cùng trường.

Trên bàn tiệc, trừ học sinh thư viện Vân Lộc, còn có vài vị học sinh Quốc Tử Giám.

Tuy thư viện Vân Lộc cùng Quốc Tử Giám có tranh chấp về đạo thống, học sinh hai bên quả thật tồn tại hiện tượng đối địch, khinh rẻ lẫn nhau, nhưng cũng giới hạn ở đây.

Nếu thật phải nói có mâu thuẫn gì không thể hóa giải, thật ra không có, dù sao tranh chấp đạo thống đối với học sinh bình thường mà nói quá mức xa xôi, đang nói, đại bộ phận học sinh ngay cả cơ hội làm quan cũng không có. Hoặc là chỉ có thể làm quan nhỏ.

Nếu có một bên chủ động kết giao, lấy lòng, như vậy ngồi chung chè chén vui vẻ vẫn là rất dễ dàng.

Chu Thối Chi gần đây tâm tình cực kém, hắn rớt kỳ thi mùa xuân.

Việc này đối với Chu Thối Chi tâm cao khí ngạo mà nói, không thể nghi ngờ là đả kích thật lớn. Nhất là đối thủ cạnh tranh trước nay Hứa Từ Cựu, thế mà lại đỗ cao “hội nguyên”.

Càng thể hiện ra chênh lệch của hai người.

Sau khi kỳ thi mùa xuân yết bảng, liền cùng bạn cùng trường cả ngày lưu luyến lầu xanh, Giáo Phường Ti, tửu lâu, mượn rượu giải sầu.

“Hắn từ bao giờ có tài làm thơ bực này?”

Nghi hoặc này luôn quấy nhiễu Chu Thối Chi, thân là bạn cùng trường kiêm đối thủ cạnh tranh, Hứa Từ Cựu mấy cân mấy lượng, hắn còn không biết?

Thi vấn đáp cùng kinh nghĩa quả thật có thể xưng là hạng nhất, nhưng thi từ viết rất bình thường, Chu Thối Chi tự tin, luận thi từ, mười Hứa Từ Cựu cũng không bằng mình.

“Không ngờ được, hội nguyên kỳ thi mùa xuân năm nay, thế mà lại bị Hứa Từ Cựu của thư viện Vân Lộc các ngươi đoạt đi.”

Một học sinh Quốc Tử Giám cảm khái nói: “Cái này đối với Quốc Tử Giám chúng ta mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã, nếu là đổi thành trước kia, vậy còn không lật tung trời à.

“Nhưng, nếu là Hứa Từ Cựu, vậy mọi người đều phục.”

Một vị học sinh khác của Quốc Tử Giám trực tiếp lắc đầu ngâm tụng: “Hành lộ nan, hành lộ nan, đa kỳ lộ, kim an tại? Trường phong phá lãng hội hữu thì, trực quải vân phàm tể thương hải.

“Mỗi lần nhấm nháp bài thơ này, đều làm trong lòng người ta kích động lên vạn trượng hào hùng, bất cứ gian nan hiểm trở nào, chỉ thường thôi. Ha ha ha, uống rượu uống rượu.”

Học sinh Vân Lộc thư viện lộ ra nụ cười đắc ý, Hứa Từ Cựu đỗ “hội nguyên”, bọn họ thân là học sinh thư viện Vân Lộc, mặt mũi cũng cảm thấy quang vinh gấp bội.

Chỉ có Chu Thối Chi lặng lẽ không nói, cúi đầu uống rượu.

Lúc này, một vị học sinh trẻ tuổi Quốc Tử Giám không nói gì, liếc Chu Thối Chi, cười nói: “Chu huynh tựa như không quá vui vẻ?”

Chu Thối Chi nhìn hắn một cái, người này họ Lưu, tên một chữ Giác, rất giỏi quan hệ, cũng không bởi vì bản thân là đệ tử Quốc Tử Giám, mà nói năng cay độc gì đối với đệ tử thư viện Vân Lộc.

Trong học sinh trẻ tuổi ở kinh thành, quan hệ cực rộng, người này giống mình, rớt kỳ thi mùa xuân.

Chu Thối Chi không đáp, khoát tay, tiếp tục uống rượu.

Lưu Giác không để bụng, quyết tâm muốn mang Chu Thối Chi kéo vào trong đề tài, hỏi: “Hứa hội nguyên có tài làm thơ cỡ này, vì sao trước đây rất bình thường, chưa bao giờ nghe nói?

“Cho dù câu hay thiên tài, nhưng có thể ngẫu nhiên được tác phẩm xuất sắc truyền lại đời sau bậc này, trình độ thi từ của bản thân cũng sẽ không quá thấp. Nhưng ta lại chưa bao giờ nghe nói trogn thi đàn kinh thành có một vị Hứa Từ Cựu.”

Chu Thối Chi “cười xùy” một tiếng, mang rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt khinh thường nói: “Đừng nói ngươi chưa nghe nói, ta gã học sinh thư viện Vân Lộc này, cũng chưa từng nghe nói.”

Lời vừa nói ra, học sinh Quốc Tử Giám nổi hứng, nhất thời nhìn lại.

Lưu Giác nheo mắt, giọng điệu chưa tay đổi, thuận miệng hỏi: “Chu huynh lời ấy ý gì?”

Hứa Từ Cựu biết viết thơ cái rắm, ta tùy tùy tiện tiện viết vài câu, có thể khiến hắn xấu hổ không biết chui vào đâu. Ngày đó nếu không có thay hắn đường ca Hứa Thất An tặng thơ, khối ngọc bội kia của Tử Dương cư sĩ nên là của ta.”

Chu Thối Chi nhớ tới khúc mắc ngày đó, hùng hùng hổ hổ.

“Có thể là gian lận khoa cử hay không?” Lưu Giác thử nói.

“Nói hươu nói vượn!” Học sinh thư viện Vân Lộc nghe vậy giận dữ, từng người trừng mắt nhìn hắn.

Gian lận khoa cử… Từ này hiện lên trong đầu Chu Thối Chi, như là nháy mắt quán thông toàn bộ nghi vấn, giải thích hợp lý nguyên nhân Hứa Từ Cựu có thể viết ra tác phẩm lớn truyền lại đời sau, đỗ “hội nguyên”.

Sau đó, Chu Thối Chi lắc đầu: “Không có khả năng, thi từ không phải văn chương, biết trước được đề thi, liền có thể có thời gian chuẩn bị đầy đủ. Lưu huynh, ta cho ngươi lấy “cảnh xuân” làm đề, cho ngươi ba ngày thời gian, ngươi có thể viết ra một tác phẩm truyền lại đời sau?”

Lưu Giác lắc đầu: “Tại hạ xấu hổ, cho ta ba năm chỉ sợ cũng không viết ra được.”

Hắn nhấp ngụm rượu, lộ ra nụ cười bao hàm thâm ý, hạ giọng: “Nhưng, Chu huynh nghĩ một chút, nếu người thay hắn viết thơ, là Ngân la Hứa Thất An thì sao?”

Không khí bữa tiệc yên tĩnh lại, mặc kệ học sinh thư viện Vân Lộc, hay là học sinh Quốc Tử Giám, đều chưa lập tức phản bác, mà là ở trong đầu cẩn thận suy nghĩ một lần.

Đúng vậy, nếu là Hứa thi khôi, nếu có thể biết trước đề thi, đừng nói ba ngày, chỉ sợ một ngày có thể viết ra.

Thơ tiễn cùng thơ vịnh mai, cùng với nửa bài từ trước khi ở Vân Châu “hy sinh” cất giọng ca vàng, đều là lâm trận mà làm.

Phím tắt:←

Phím tắt:→



Tiểu thuyết cùng thể loại

Cực Phẩm Gia Đinh
Cực Phẩm Gia Đinh
Là một tuyệt tác Sắc Hiệp – Xuyên Không được tác giả Vũ Nham sáng tác và hoàn thành vào năm 2008. Sức cuốn hút của Cực Phẩm Gia Đinh thậm chí còn vượt qua Tru Tiên, Thần…
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa…
Dược Thần
Dược Thần
Hắn được người đời công nhận là cường giả mạnh nhất đại lục. Là Linh Dược Thần Sư duy nhất của đại lục Tư Đặc Ân. – Kiệt Sâm! Một thiên tài xuất sắc của đại lục Tư…
Huyền Thiên Tôn Đế
Huyền Thiên Tôn Đế
Tên khác: Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng Diệp Tiêu Dao uy chấn thiên hạ bất ngờ vẫn lạc tại Huyền Vực, sau đó trùng sinh sống lại trên người Diệp Huyền. Diệp Huyền từ một người thường…
Sát Thần Chí Tôn
Sát Thần Chí Tôn
Một chàng trai trẻ bất ngờ lạc vào một thế giới mới, nơi mà anh ta bị xa lánh và bắt nạt. Tuy nhiên, thay vì than phiền số phận, anh quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn…
Thần Đế Trọng Sinh
Thần Đế Trọng Sinh
“Nguyệt Quang Bảo Giám chính là tuyệt thế thần khí, nghe đâu có khả năng vượt qua thời không, lẽ nào… ta trở lại quá khứ rồi?”. Thiếu niên nhìn qua cảnh tượng phòng bệnh trước mắt mình,…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full