Hộ quốc công Khuyết Vĩnh Tu mừng như điên, la lên: “Mau cứu bản công, giết kẻ này.”
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Tào quốc công phát ra ánh sáng, tiếp đó là hận ý sôi trào, hận không thể mang Hứa Thất An thiên đao vạn quả.
Nhưng lúc này, một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống, “Đinh” một tiếng, khảm vào đài hành hình.
Thanh quang chợt lóe, các cao thủ lao tới vồ giết như bị sét đánh, đồng loạt đánh bay, giữa không trung máu tươi điên cuồng phun.
“Rốt cuộc đến đây!” Hứa Thất An như trút được gánh nặng.
Đó là một thanh khắc đao, phong cách cổ xưa, khắc đao màu đen.
Ở niên đại tờ giấy chưa xuất hiện, vị thánh nhân nho gia kia, dùng nó, khắc ra từng bộ kinh điển truyền lại đời sau.
Hắn trước khi rời khỏi hoàng cung, từng triệu hồi nó, hôm qua đã được viện trưởng Triệu Thủ đồng ý.
Khắc đao nhộn nhạo thanh quang, ở trước đài hành hình tạo thành màn hào quang.
Hứa Thất An đạp một cước ở sau lưng Tào quốc công, nhìn quét dân chúng ngoài sân, cắn từng chữ một, vận chuyển khí cơ, tiếng như sấm sét:
“Tào quốc công mưu hại trung lương, trợ Trụ vi ngược, hợp tác Hộ quốc công Khuyết Vĩnh Tu, giết hại Sở Châu bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài, dựa theo luật pháp Đại Phụng, chém đầu thị chúng!”
Hắc kim trường đao nâng lên, nặng nề hạ xuống.
Đầu người lăn lông lốc.
Máu tươi tung tóe đài hành hình, lưu lại trong mắt dân chúng một mảng màu máu đẹp thê lương.
Tào quốc công đền tội.
“Không…”
Tiếng gào rống tuyệt vọng từ trong miệng Khuyết Vĩnh Tu phát ra, cái chết của Tào quốc công, kích thích đến hắn thật sâu.
Tào quốc công nói không sai, đây là một tên điên, tên điên!
“Hứa Thất An, Hứa Ngân la, Hứa đại nhân, bản công biết sai rồi, bản công không nên bị Trấn Bắc vương mê hoặc, bản công biết sai rồi, van cầu ngươi cho bản công một cơ hội nữa, đừng giết ta…” Khuyết Vĩnh Tu khóc hô.
Hắn ở trước mặt vô số dân chúng nhận tội, hắn ở trong trăm ngàn ánh mắt nhìn vào khóc thoáng lên.
“Thì ra ngươi cũng biết sợ!” Hứa Thất An cười lạnh.
“Đúng vậy, ai cũng sợ chết. Giống như ngươi dùng trường thương treo đứa bé lên, giống như ngươi hạ lệnh bắn chết dân chúng. Giống Trịnh đại nhân bị ngươi thắt cổ chết tươi trong tù.”
“Các ngươi mau cứu bản công, các ngươi mau cứu bản công, van cầu các ngươi, mau cứu bản công!”
Sự sợ hãi thật lớn nổ tung ở trong lòng Khuyết Vĩnh Tu, hắn hướng tới cao thủ bị thanh quang của khắc đao chấn động bị thương phát ra tiếng kêu rên tuyệt vọng.
Hắn biết, đỉnh đầu có con dao mổ lơ lửng.
Dao mổ của Hứa Thất An chưa hạ xuống, hắn còn muốn tuyên án tội nghiệt của Hộ quốc công, đao của hắn, giết là người nên giết.
“Sở Châu đô chỉ huy sứ, Hộ quốc công Khuyết Vĩnh Tu, cùng Hoài Vương cấu kết Vu thần giáo, tàn sát thành Sở Châu, tàn sát tất cả. Nợ máu chồng chất, không thể tha thứ.
“Sau khi chuyện xảy ra, hợp mưu cùng Nguyên Cảnh Đế, mưu hại Sở Châu bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài, thắt cổ ông chết trong tù. Nợ máu chồng chất, không thể tha thứ. Hôm nay, phán hắn, trảm —— lập —— quyết!”
Phốc!
Giơ tay chém xuống, đầu người lăn lông lốc xuống.
Trong thế giới lăn lộn, Khuyết Vĩnh Tu thấy bầu trời xanh thẳm, thấy thi thể mình, thấy Hứa Thất An cười lạnh mà đứng.
“Tha…”
Đầu lăn ở trên đất, môi giật giật, sau đó, bóng tối vô biên vô hạn cắn nuốt hắn.
“Phù…”
Hứa Thất An phun ra một hơi thật dài, tựa như phun hết nghẹn khuất trong lồng ngực.
Từng đôi mắt nhìn hắn, rõ ràng đám đông sôi trào, lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Ở trong trường hợp yên tĩnh như vậy, Hứa Thất An đưa tay vào trong lòng, lấy ra lệnh bài bạc tượng trưng thân phận hắn, một đao chặt đứt, keng, hóa thành hai nửa lệnh bài bạc rơi xuống.
Hắn chống đao, cười ngông cuồng: “Ngụy Công, Hứa Thất An… Không làm quan nữa.”
Trên nóc nhà nơi xa, người mặc đồ đỏ kia che miệng, nước mắt rơi như mưa.
Phía sau nàng, Hoài Khánh hôm nay cố ý mặc váy dài thuần trắng sững sờ nhìn bóng người trên đài hành hình tùy ý cười to.
Ngoài đám người, một người phụ nữ nhan sắc bình thường đến chậm, chưa thể chen vào trong đám đông cuồn cuộn.
Nàng đứng bên ngoài, nghe nam nhân nơi xa kia tuyên bố hành vi phạm tội, nghe hắn nói không làm quan nữa, nghe hắn càn rỡ cười to.
Mộ Nam Chi đột nhiên cảm thấy, nàng là may mắn.
Trong đám người, đột nhiên một hán tử chen ra, là Lý Hãn đeo cung sừng trâu, hắn quỳ hai đầu gối xuống đất, gào khóc:
“Đa tạ Hứa Ngân la diệt trừ gian thần, trả dân chúng thành Sở Châu một cái công đạo, trả Trịnh đại nhân một cái công đạo.”
Thân Đồ Bách Lý, Ngụy Du Long, Triệu Tấn, Đường Hữu Thận, vợ chồng Trần Hiền… Mấy nghĩa sĩ hộ tống Trịnh Hưng Hoài về kinh, cùng nhau chen đám người ra, quỳ trước đài.
“Đa tạ Hứa Ngân la diệt trừ gian thần, trả dân chúng thành Sở Châu một cái công đạo, trả Trịnh đại nhân một cái công đạo.”
Một màn này khắc thật sâu ở trong mắt dân chúng xung quanh.
Nhìn người trẻ tuổi tiêu sái quang minh trên đài, trong đám người vang lên tiếng khóc.
Đây là một người trẻ tuổi, dùng nhiệt huyết của mình, dùng tiền đồ, thậm chí sinh mệnh của mình, đổi lấy công đạo.
Một màn này, về sau được ghi vào sử sách.
Đại Phụng lịch, năm Nguyên Cảnh 37, đầu hè, Ngân la Hứa Thất An chém Tào quốc công, Hộ quốc công ở đầu chợ bán thức ăn, hạ kết luận cho vụ án tàn sát cả thành Sở Châu, bảy nghĩa sĩ ở trước đài hành hình quỳ không dậy.
“Keng!”
Cổ tay Hứa Thất An run lên, hắc kim trường đao phát ra tiếng ngân khẽ, ở đài hành hình giũ ra một vết máu thê diễm.
Ánh mắt hắn từ từ đảo qua bảy nghĩa sĩ quỳ dưới đài, đảo qua cấm quân, đảo qua dân chúng đông nghìn nghịt, hít sâu một hơi, cất cao giọng nói:
“Hôm nay, Hứa Thất An chém hai tên giặc, không vì hả giận, không vì thù riêng, chỉ vì một luồng khí phách trong lồng ngực, chỉ vì thay Trịnh đại nhân rửa oan, chỉ vì nói cho triều đình một câu…”
Từng ánh mắt nhìn hắn, trường hợp yên tĩnh không tiếng động, yên lặng nghe.
Hứa Thất An giọng điệu vang dội, lại mang theo thâm trầm vô cùng: “Trời nếu có tình trời cũng già, nhân gian chính đạo là tang thương.”
Ánh mắt Hứa Thất An lướt qua đám người ở đây, nhìn về phía bầu trời nơi xa xanh thẳm như tẩy rửa, giữa tầng mây màu trắng, tựa như lại thấy được bóng người nghiêm khắc kia, hướng tới hắn khom người chắp tay.
Hứa Thất An trả lễ, thật lâu không ngẩng đầu.
Trịnh đại nhân, một đường mạnh khỏe.
…
Trời nếu có tình trời cũng già, nhân gian chính đạo là tang thương… Nóc nhà nơi xa, Hoài Khánh áo trắng như tuyết thân thể mềm mại run lên, miệng lẩm bẩm, có chút ngây ngốc.
Nhân gian chính đạo là tang thương, đây là tín niệm trong lòng ngươi thủ vững sao, Hứa Thất An? Ngoài đám người, người phụ nữ nhan sắc bình thường ôm ngực, nghe thấy nó đang điên cuồng nhảy lên thình thịch.
Quanh chỗ đầu chợ bán thức ăn, dân chúng tụ tập đến phát ra từng đợt tiếng khóc, bọn họ hoặc cúi đầu, hoặc lau nước mắt, tiếng than khóc không ngừng.
“Cha, cha vì sao khóc thế, người lớn vì sao đều khóc.”
Một vị trí không quá chật chội, đứa con nít ngẩng đầu, chớp mắt.