Thời gian qua từng phút từng giây, hơn một canh giờ sau, lâu chủ Vạn Hoa lâu dẫn đầu đi ra, sau đó là môn chủ, bang chủ khác.
Dung Dung xuyên thấu qua cửa phòng nghị sự mở rộng, thấy ghế cao trong phòng, một vị nam tử trung niên khôi ngô cao lớn ngồi, mặc áo bào tím, chỉ vàng thêu ra tầng tầng lớp lớp hoa văn đám mây.
Nàng không dám nhìn gương mặt người nọ, nhanh chóng cúi đầu, theo phía sau lâu chủ và đồng môn, rời khỏi sân rộng.
Tới nơi an trí Vạn Hoa lâu, lâu chủ triệu tập vài vị trưởng lão có mỹ phụ nhân ở bên trong, vào nhà bàn việc.
Đến hoàng hôn, mỹ phụ nhân quay về, Dung Dung lập tức kéo sư phụ trở về phòng, đóng kỹ cửa, truy hỏi: “Sư phụ, chuyện rốt cuộc là thế nào?”
Mỹ phụ nhân trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói:
“Sự tình đã rõ rồi, chi đạo sĩ Địa tông kia ẩn núp ở Kiếm Châu, là phản đồ của Địa tông, bọn họ ăn cắp Cửu Sắc Liên Hoa, dựa vào Võ Lâm minh “che chở” ẩn nấp đi, tránh né Địa tông đuổi bắt.
“Không lâu trước đây, dị bảo trưởng thành, xuất hiện hiện tượng lạ, đạo thủ Địa tông đuổi theo tới, nhưng bởi vì kiêng kị Võ Lâm minh, bởi vậy đạt thành hiệp nghị với Tào minh chủ, hai bên cùng nhau bao vây tiễu trừ phản đồ Địa tông, thù lao là một đoạn củ sen.
“Tào bang chủ hứa hẹn đám người lâu chủ, tương lai bồi dưỡng Cửu Sắc Liên Hoa trưởng thành, phàm là kẻ tham dự, đều có thể được chia hạt sen. Ha ha, ngươi có thể không biết, hạt sen này là côi bảo hiếm có, có thể điểm hóa vạn vật, dù là sắt thường, cũng có thể sinh ra khí linh.
“Đương nhiên, hạt sen sáu mươi năm trưởng thành một lần, chu kỳ dài lâu, Tào bang chủ còn hứa hẹn lợi ích khác.”
Điểm hóa vạn vật… Dung Dung mím môi, trong ánh mắt lặng lẽ lóe lên sự thèm nhỏ dãi.
Chí bảo như vậy, bất luận kẻ nào cũng sẽ khát vọng, đều sẽ thèm nhỏ dãi.
Nàng sau đó nhíu nhíu mày: “Cái này, nếu là như thế, Tào bang chủ vì sao phải triệu tập chúng ta? Lấy thế lực Võ Lâm minh Khuyển Nhung sơn, liên hợp Địa tông, không khó tiêu diệt chi đạo sĩ phản bội này chứ.”
Mỹ phụ nhân tán dương gật đầu: “Chi đạo sĩ bội phản tông môn đó tự nhiên không đáng lo, lật tay có thể tiêu diệt, Tào bang chủ thật sự muốn đề phòng, hẳn là Địa tông nói không giữ lời.”
Dung Dung bừng tỉnh đại ngộ.
…
Bên kia, chỗ ở Mặc Các nghỉ chân, trong phòng.
Liễu công tử ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Hạt sen kia thật sự thần kỳ như vậy?”
Sư phụ của Liễu công tử chà lau trường kiếm yêu quý, gật đầu nói:
“Tự nhiên, chí bảo của đạo môn Địa tông, thần kỳ như thế nào cũng không khuếch đại. Nếu vi sư có thể có được một hạt sen, liền mang nó dùng để điểm hóa thanh kiếm này.”
Ánh mắt Liễu công tử nhất thời rơi ở trên pháp khí vốn thuộc về mình, nuốt nuốt nước bọt, dùng sức gật đầu: “Hạt sen trưởng thành là chuyện của sáu mươi năm sau, sư phụ yên tâm, con sẽ đối đãi nó thật tốt.
“Tương lai, nó sẽ là tuyệt thế thần binh chúng ta một nhánh này truyền thừa qua các thế hệ.”
Sư phụ của Liễu công tử cũng không phản bác, khẽ gật đầu, cười nói: “Nghe Các chủ nói, chi đạo sĩ Địa tông phản bội kia thực lực không tính là mạnh, nhưng không thể ôm tâm lý may mắn, ngươi lần này cũng đừng tham dự, ở ngoại vi xem cuộc chiến đi.”
Liễu công tử dùng sức gật đầu.
…
Nhoáng lên một cái đã trôi qua mười ngày, quan phủ địa phương Kiếm Châu kinh ngạc phát hiện, trong khoảng thời gian này, Kiếm Châu có rất nhiều nhân sĩ giang hồ tới.
Bọn họ tụ tập ở nhà trọ, tửu lâu, kỹ quán, mang tin tức Kiếm Châu có dị bảo xuất thế truyền bá khắp nơi.
Tri phủ Kiếm Châu lúc này mới giật mình ý thức được sự tình nghiêm trọng, quan phủ phản cảm nhất đó là nhân sĩ võ lâm kêu gọi nhau tập họp, dễ gây ra chuyện.
Lập tức điều động binh lực vệ sở, tăng mạnh phòng bị, mọi lúc ở ngoài thành đợi lệnh.
Sau đó phái người tìm hiểu tình báo, thế mà lại rất thoải mái tìm hiểu được địa điểm dị bảo xuất thế, một tòa sơn trang ở ngoại thành Kiếm Châu thành.
Quan phủ Kiếm Châu như trút được gánh nặng, chỉ cần hỗn chiến không xảy ra ở trong thành, nhân sĩ giang hồ đánh sống đánh chết, bọn họ lười quản.
Trong sơn trang, Kim Liên đạo trưởng đứng ở trên lầu các, nhìn con đường lên núi xa xa.
Bạch Liên da trắng xinh đẹp lên lầu các, cùng ông sóng vai mà đứng, bất đắc dĩ nói: “Vừa rồi lại có một đám người giang hồ lâm vào mê trận, bị các đệ tử đánh ngất trói lại.
“Trong khoảng thời gian này, chúng ta tổng cộng bắt tù binh mấy chục nhân sĩ giang hồ, những người này tội không đến mức chết, nếu hại tính mạng bọn họ, đó là tàn sát vô tội. Không giết, giữ lại cũng là tai hoạ ngầm. Như thế nào cho phải?”
Kim Liên đạo trưởng thở dài nói: “Đây là tin tức Hắc Liên cố ý thả ra…”
Đổi thành thế lực khác, tổ chức khác, gặp được loại tình huống này, chắc chắn không chút do dự giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp bọn đạo chích.
Nhưng Kim Liên đạo trưởng bọn họ không thể làm như vậy, bởi vì Địa tông tu là công đức, không thể vô cớ sát sinh, nếu không sẽ sinh ra tâm ma, rơi vào ma đạo.
“Hắc Liên chính là biết một điểm này, mới phát tán truyền lưu, đưa tới lượng lớn nhân sĩ giang hồ.” Bạch Liên nâng bàn tay trắng nõn, vuốt mái tóc đen ra sau tai, bất đắc dĩ thở dài.
Kim Liên đạo trưởng cười thong dong, giống như tất cả đều ở trong sự khống chế, từ từ nói: “Không vội, chờ một kẻ, hắn nếu đến đây, đám ô hợp kia sẽ thối lui tám phần.”
Bạch Liên nữ đạo trưởng rất muốn biết Kim Liên đạo thủ chọn những cao thủ giang hồ nào làm người giữ mảnh vỡ Địa Thư, nàng là hoa sen có màu sắc, địa vị rất cao.
Biết một ít tin tức, Kim Liên đạo thủ chọn lựa người nắm giữ mảnh vỡ, nghe nói đều là nhân tài mới xuất hiện có được đại phúc duyên. Bọn họ tương lai sẽ là chỗ dựa quan trọng Kim Liên đạo thủ diệt trừ ma niệm.
Nhưng vấn đề là, những người trẻ tuổi này đều là nhân tài mới xuất hiện, thực lực có mạnh, có thể mạnh đến đâu?
Trừ phi mỗi một vị đều là tứ phẩm, nếu không Bạch Liên không cho rằng những người trẻ tuổi này có thể ngăn được mấy vị đạo sĩ hoa sen nhập ma của Địa tông, có thể ngăn được Hắc Liên đạo thủ, có thể ngăn được nhân mã Võ Lâm minh.
Nhưng, Kim Liên đạo thủ tựa như rất có lòng tin đối với “Địa Thư Thiên Địa hội” ông xây dựng.
Cửu Châu các nơi, thanh niên tuấn ngạn đếm không hết, như lá mùa thu, thật sự đoán không ra người trẻ tuổi Kim Liên đạo thủ nhìn trúng là ai… Trong lòng Bạch Liên đã thấp thỏm lại chờ mong.